Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc
Chương 91 :
Ngày đăng: 11:33 30/04/20
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Năm nay là một năm được mùa.
Lương thực nặng trịch chất đầy kho thóc của mỗi một nông hộ Biện Kinh.
Đại Tư không Tấn quốc Thôi Hựu Ngư khơi thông lại kênh đào đã bị bỏ hoang đã lâu.
Hào này được mở từ Huỳnh Dương - phía bắc Trịnh Châu, qua Trịnh Châu, liên tiếp dẫn qua Hoàng Hà và Tế Thủy, qua Biện Kinh, rồi đổ vào Tùy Thủy.
Sông ngòi phì nhiêu dẫn nước tưới thổ nhưỡng ven đường, gột rửa pha loãng những khu đất trồng bị nhiễm mặn. Điều này khiến cho vô số “ruộng chết” trở thành “đất lành” màu mỡ.
Mặc dù vì thời gian ngắn ngủi, hiệu quả vẫn chưa quá rõ ràng, nhưng nông hộ quanh Biện Kinh đã cảm nhận được niềm hân hoan khi vụ mùa bội thu.
Tàu buôn bắt đầu có thể từ Biện Kinh chạy thẳng đến thượng du Trịnh Châu. Lại từ Huỳnh Dương thay đổi tuyến đường qua Hoàng Hà, hoặc qua Tẩm Thủy vào thẳng trung bộ Tấn quốc.
Cũng có thể xuôi nam qua Tùy Thủy đến Tống quốc giàu có, thuận tiện vận chuyển lụa là cùng lương thực.
Bến tàu Biện Kinh dần dần náo nhiệt, đội thuyền thả neo và phu khuân vác lui tới vận chuyển hàng hóa, tạo thành cảnh tượng vô cùng tấp nập.
Cửa hàng trên đường phố cũng dần dà nhiều hơn, bày ra các loại thực phẩm tươi sống từ nam chí bắc.
Cách bến tàu không xa là một quân doanh.
Mấy phụ nhân cùng các cụ già đang lau nước mắt, đứng ở cửa quân doanh cáo biệt với người nhà sắp xuất chinh.
Một phụ nhân ngoài năm mươi tuổi níu chặt lấy tay con trai, khóc như mưa, cuối cùng vẫn cắn răng nói một câu: “Không có, đừng về.”
Không có được tước vị, cũng đừng từ chiến trường trở về.
Mặc dù trong nội tâm bà rất không nỡ con mình.
Nhưng cả nhà bọn họ là dân ngoại địa chạy nạn tới, trải qua gian khổ mới đến được Biện Kinh, trượng phu của bà cũng vì lánh nạn mà mất mạng giữa đường.
Trong nhà, trên có cao đường ốm yếu, dưới còn có bốn năm hài tử đang kêu gào đòi ăn.
Tuy đã nhập quê quán Tấn quốc, nhưng chỉ dựa vào 30 mẫu thụ điền được phân xuống này, vẫn không đủ sống.
Hôm nay, cả nhà chỉ có thể trông cậy vào đứa con trai duy nhất này thôi.
Chỉ có trên chiến trường, hắn đạt được tước vị, được ban thưởng ruộng đất, cả nhà mới có thể sống qua ngày.
Con của bà an ủi: “Mẫu thân, đừng lo lắng. Hài nhi đi lần này, nhất định có thể kiếm được một chức Thượng tạo trở về. Nương và A tỷ đành phải vất vả thêm một chút, trông giữ các đệ muội, ở nhà chờ hài nhi trở về.”
Ở chung với nàng ta, Trình Thiên Diệp cảm thấy rất thoải mái.
Lúc dời đô từ Giáng Thành đến Biện Kinh, Trình Thiên Diệp đã viết thư cho nương của nàng là Dương Thái phu nhân hãy phân phát phi tần hậu cung, chỉ đón mẫu tử Hứa phi tới.
Bên cạnh Tấn Việt hầu có Diêu Thiên Hương và Hứa phi, cũng miễn cưỡng có thể chấp nhận được đi. Nàng không muốn làm chậm trễ những nữ tử kia cả đời.
...
Ở tiền tuyến, Mặc Kiều Sinh đại hoạch toàn thắng, chiếm được đất mới.
Chu Tử Khê đại lợi hóa chiến quả, cùng Tống quốc giàu có ký kết một loạt điều ước mậu dịch có lợi cho Tấn quốc.
Thôi Hựu Ngư khai thông kênh đào, xây dựng tường thành mới, Biện Kinh thoạt nhìn càng ngày càng phồn hoa.
Một ngày nọ, ánh nắng nhu hòa.
Trong Triều ngô điện, Trình Thiên Diệp đang xem xét bản vẽ trên bàn, nghe Thôi Hựu Ngư báo cáo kế hoạch mở rộng kênh đào.
“Chúa công xem, nơi này có một cái hào sông rộng đã cũ. Tuy đã tắc, nhưng chỉ cần khai thông chỉnh đốn và cải cách, tiến hành cải biến thì có thể dẫn nước Biện Thủy từ Biện Kinh rẽ qua hướng đông nam, chạy tới Trần Thành, đổ vào Dĩnh Thủy, mà Dĩnh Thủy thông với Hoài Thủy. Như vậy, chúng ta sẽ có thể câu thông hai con sông lớn là Hoàng Hà và Hoài Thủy.” Thôi Hựu Ngư khoa tay múa chân miêu tả mọi chi tiết trên bản vẽ, hưng phấn nói.
“Đồng thời, có Đan Thủy trở thành hào nhánh, từ Biện Kinh chúng ta chảy vào thủ đô Bành Thành của Tống quốc, lại đổ vào Tứ Thủy. Có cả Sầm Thủy cũng từ hào Dĩ Nam phân ra nhánh sông hướng đông nam, qua Kỳ Huyện mà đổ vào Hoài Thủy.” Hắn ta kích động ngẩng đầu nhìn Chúa công của mình, hi vọng hắn cũng có thể hiểu được hàm nghĩa của chuyện này như mình.
Trình Thiên Diệp vui mừng: “Nếu vậy, Hoàng Hà, Tế, Nhữ, Hoài, bốn con sông lớn, đều sẽ liên thông với phụ cận Biện Kinh chúng ta.”
Nàng không khỏi thầm cấu thành ra một bản vẽ tràn đầy tốt đẹp trong đầu.
Mai sau, các thuyền tàu lớn đến từ các nơi sẽ thả neo san sát nhau tại bến tàu Biện Kinh, nơi đây thương nhân hội tụ, buôn bán qua lại.
Biện Kinh sẽ trở thành một cầu nối giao thông then chốt từ nam tới bắc, trở thành một trung tâm đô thị lớn phồn hoa sầm uất về mậu dịch.
Đúng lúc này, Du Đôn Tố cùng Mặc Kiều Sinh song song đi vào.
Họ quỳ xuống đất hành lễ trước mặt Trình Thiên Diệp.
Trình Thiên Diệp cười dịu dàng ngẩng đầu nhìn họ, nhưng trong lòng bỗng lộp bộp một tiếng.
Đã xảy ra chuyện gì?
Vì sao trên người Tiểu Mặc cùng Du Tướng quân lại phủ đầy màu bi phẫn đến thế?
Trong lòng Trình Thiên Diệp dâng lên một dự cảm không tốt.