Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Chương 92 :

Ngày đăng: 11:33 30/04/20


Chuyển ngữ: Gà - LQĐ



“Chúa công.“ Mắt Mặc Kiều Sinh đỏ hoe, cổ họng đắng chát: “Hạ Lan Tướng quân...”



Hắn cắn chặt răng, quay mặt đi, không nói được.



Du Đôn Tố nhìn hắn, hai tay ôm quyền, nặng nề nói: “Hạ Lan Tướng quân gặp phải tập kích, bất hạnh... chiến vong.”



Trình Thiên Diệp đang cầm bút lông vừa chấm mực, nghe những lời này, chiếc bút đã “lạch cạch” rơi xuống bức vẽ.



Nàng trừng mắt, ánh mắt rơi vào ngòi bút, ngơ ngác nhìn nó lăn một vòng trên giấy, làm cho cảnh vật thịnh thế trong tranh bị nhuốm màu mực đen.



“Ngươi, ngươi nói cái gì?” Trình Thiên Diệp như chưa theo kịp.



Du Đôn Tố cúi đầu, nghẹn ngào: “Thần vừa nhận được cấp báo Trịnh Châu gửi tới, lúc Hạ Lan Tướng quân ra khỏi thành dò xét, ngoài ý muốn gặp phải phục kích của quân đội Khuyển Nhung. Mặc dù Tướng quân đã toàn lực phản kích, nhưng vì lấy ít địch nhiều, cuối cùng đã... lấy thân hi sinh vì nhiệm vụ rồi.”



Hắn ta gần như không thể nói nên lời, hắn ta và Hạ Lan Trinh làm việc với nhau đã lâu, xem nhau như đồng bào có giao tình sâu nhất trong quân.



Nhưng hắn ta không thể không nói,



“Tiểu đội Tướng quân dẫn toàn quân bị diệt, chỉ còn lại vài người liều chết đoạt lại thi thể của Tướng quân. Hiện tại Trịnh Châu bị đại quân Khuyển Nhung bao vây, không có chủ soái, kính xin Chúa công sớm hạ quyết định, kịp thời cứu viện.”



Trình Thiên Diệp đứng dậy,



Bầu trời rất sáng sủa, nhưng nàng cảm thấy trước mắt chỉ toàn một màu đen u ám, tai vang lên tiếng ong ong.



Hạ Lan Trinh,



Hạ Lan Trinh.



Nàng quả thực không dám nghĩ, người cởi mở thích cười, trước đó còn uống rượu với nhau, sao lại đột nhiên không còn nữa.



Hạ Lan Tướng quân xuất thân quý tộc, trên gương mặt trẻ tuổi kia dù luôn mang theo một ngạo khí con cháu thế gia, nhưng bên trong thật ra là một con người ngay thẳng đơn thuần.



Lúc trước, Trình Thiên Diệp dùng một chút thủ đoạn nho nhỏ mà hắn đã dễ dàng dâng lên lòng trung thành của mình, từ đó về sau một mực trung thành và tận tâm đứng sau lưng Trình Thiên Diệp.



Hắn từng dẫn thủy sư, bức lui truy binh Vệ quốc, cứu Trình Thiên Diệp từ trong địch doanh. Hắn đã từng một mình dẫn 8000 đội quân, ban đêm tập kích đại doanh Khuyển Nhung, một mồi lửa thiêu hủy lương thảo quân địch.



Lúc triều cục gian nan nhất, hắn đã kéo toàn gia tộc phía sau hắn trở thành người ủng hộ kiên cố cho tân chính của Trình Thiên Diệp.



Một người như vậy, sao có thể vì một chiến dịch nho nhỏ, lặng lẽ bỏ mình chứ?



“Chúa công, Chúa công.”



Trình Thiên Diệp nghe thấy có người đang gọi nàng.



Thân mình nàng hơi lung lay, phải chống bàn để ổn định.



Sau đó, nàng nghe thấy giọng nói bình tĩnh của bản thân, mỗi chữ mỗi câu: “Nhanh chóng tuyên Trương Phức, Chu Tử Khê, các công và tất cả quan võ, đến Triều Ngô điện nghị sự.”



Triều Ngô điện,



Mùa thu, sau giờ ngọ, ánh mặt trời ấm áp theo cửa điện rộng mở lướt vào trong đại điện.



Triều thần lần lượt vội vã đến, trong phòng vang lên tiếng nghị luận xôn xao.
Tinh kỳ phấp phới, chiến mã hí vang, đại quân dần dần tới gần.



Binh sĩ trên tường thành lấy tay đỡ mặt trời trên trán, muốn nhìn kỹ tên hiệu trên cờ.



“Soái kỳ chữ Tấn! Là soái kỳ chữ Tấn!”



“Viện quân! Là viện quân của chúng ta, viện quân đến rồi!”



“Đó là soái kỳ của Chúa công, Chúa công đích thân dẫn quân đấy!”



Trên tường thành lập tức vang lên tiếng hoan hô dậy sóng.



“Thiên Vũ! Thiên Vũ đến nhanh như vậy!” Diêu Thiên Hương nắm chặt tay Tư Mã Đồ, kích động không thôi.



Đại quân Tấn quốc ôm nỗi hận, mang theo uy danh đến. Quân đội Khuyển Nhung đang vây thành vì vội tránh mũi nhọn, lui về xa hai mươi dặm.



Trịnh Châu mở ra cổng thành bắc, nghênh đón quân mã Chúa công vào thành.



Đại quân vào thành.



Trình Thiên Diệp dẫn mọi người vào linh đường trước.



Chỉ thấy cờ trước lúc động quan phủ rợp trời hứng gió, một hàng nến trắng thê lương đón chào.



Ở linh đường, một chữ tế to như cái đấu dừng trước một chiếc quan tài được sơn đen.



Người trong quan tài kia đã vĩnh viễn không còn nữa.



Trình Thiên Diệp cắn chặt răng, đỏ mắt nhìn cỗ quan tài lẳng lặng nằm ở đó, hành lễ tế bái.



Một phó quan của Hạ Lan Trinh, họ Lý tên Trung, đang quỳ trước linh cữu đáp lễ.



Trên mặt gã có vài vết thương, cánh tay cũng bị thương, dùng băng treo trên cổ, là một trong số ít người còn sống sót dưới sự phục kích của Khuyển Nhung.



“Hạ Lan Tướng quân... chết như thế nào?” Trình Thiên Diệp đứng trước mặt gã, giọng điệu nhàn nhạt.



Lý Trung lau nước mắt, lặp lại câu trả lời mà mình đã đáp rất nhiều lần.



“Ngày ấy chúng tôi nhận được tuyến báo, nói là phát hiện dấu vết của Khuyển Nhung.”



“Ai nhận được tuyến báo?” Trình Thiên Diệp cắt lời gã.



“Ta... Là một thuộc hạ của ty chức.”



“Thuộc hạ kia tên là gì?” Trình Thiên Diệp lệnh cho A Giáp: “Đi tìm người đến, đưa hết những người không chết tới đây cả cho ta.”



Lý Trung cúi đầu quỳ ở đó, trong lòng gã thình thịch nhảy dựng.



Chúa công không thể nào biết rõ đâu, gã đảo mắt, trong thành Trịnh Châu đều không ai phát hiện, Chúa công vừa tới sao có thể đoán được chứ.



“Ngươi nói đi.” Trình Thiên Diệp vẫn bình thản hỏi, chậm rãi ngồi xuống cái ghế mà Trình Phượng đưa đến.