Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Chương 98 :

Ngày đăng: 11:33 30/04/20


Chuyển ngữ: Gà - LQĐ



Sau trận tuyết hình thành từng bãi tuyết đọng, con đường gần cổng thành vô cùng khó đi.



Nhưng ở nơi thương đô được xưng là đô thành phồn hoa nhất như Trịnh Châu, trên đường phố vẫn tấp nập kẻ đến người đi, cực kỳ náo nhiệt.



Những tiều phu vác củi, người bán hàng rong lưng đeo khung hàng, nông phụ ngồi xe trâu, binh sĩ mặc áo giáp nắm cầm giáo dài qua lại giẫm trên con đường được bao phủ bởi một lớp tuyết mỏng.



Dòng người qua lại như mắc cửi ra ra vào vào cổng thành rộng lớn.



Bởi vì người xuôi ngược, trên con đường hai bên cổng thành có không ít tiểu thương tụ tập.



Có dựng sạp trà, có bán điểm tâm để những người vội vàng ra khỏi thành hoặc là đường xa trở về có thể nghỉ chân, lót dạ.



Thỉnh thoảng sẽ có một vài nhà giàu cưỡi xe ngựa chạy lộc cộc ngang qua, bùn lầy dưới bánh xe gỗ văng tung tóe, khiến người hai bên đều phải tránh né.



Một thiếu niên lang gánh bánh vừng nướng đang trà trộn vào nhóm lái buôn ven đường. Hắn nương theo gánh hàng để giấu mình, cẩn thận quan sát mỗi một chiếc xe từ ngoài thành trở về.



Tên của hắn là Ám, một thích khách.



Ám không nhớ rõ tuổi chính xác của mình, có lẽ 17, cũng có lẽ là 18.



Hắn chỉ biết là trong số các đồng bạn thì người có thể sống đến cái tuổi này không còn nhiều lắm.



Trong nhóm tử thị được huấn luyện cùng hắn chỉ có một nữ hài còn sống sót, kể cả hắn, sau một cuộc khảo nghiệm tàn khốc.



Sư phụ đã đặt tên cho họ, nữ hài tên là Dương, hắn tên là Ám.



Nhưng hôm nay, nữ hài tên A Dương kia đã không còn nữa rồi.



A Ám ngồi xổm ở ven đường chờ hơn nửa ngày, bụng đã hơi đói.



Mùi bánh nướng của gánh hàng trước mắt bay ra, xộc vào mũi hắn, nhưng hắn vẫn không duỗi tay vào.



Sắp phải triển khai hành động, hắn không cho phép bụng mình có bất kỳ đồ ăn thức uống gì, như vậy rất có thể làm hắn bị nôn khi đang kịch liệt hành động.



Trong khi hành động, dù là một chút sai lầm cũng sẽ cướp đi tính mạng mình.



A Ám nhận được tin tức, mục tiêu sắp đến rồi.



Nhân vật mục tiêu lần này là một nam nhân hai chân tàn phế, ngồi trong xe ngựa.



Người nọ là quan lớn Tấn quốc, vừa đi sứ trở về, tên Chu Tử Khê.



A Ám đã nghe qua tên người này từ lâu.



Trước đây, bằng hữu duy nhất của hắn là A Dương ngồi cạnh hắn hỏi: “Ám, ngươi có từng thích ai chưa?”



A Ám không rõ cái gì là thích, cuộc đời của hắn chỉ có hai chuyện, hoàn thành nhiệm vụ tiếp tục tồn tại, hoặc là nhiệm vụ thất bại rồi chết.


Mùa tuyết rơi là một trong những thời tiết gian nan nhất trong năm đối với dân nghèo.



Mặc dù Trịnh Châu là thành thị tương đối phồn hoa nhưng cũng có không ít dân chạy nạn thiếu y phục, lương thực và không có chỗ ở cố định.



Ở khu xóm nghèo Tây Thành, khắp nơi là túp lều rách nát không thể nào chống chọi qua gió tuyết.



Một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi vội vàng đi ngang qua đống tuyết.



Hắn mặc một bộ y phục đen nhánh, tóc thắt bím, không thấy rõ diện mạo. Trên người hắn là một chiếc áo bông cũ nát, tay cầm một miếng bánh hấp, vừa đi vừa gặm.



Ở góc tường có một tiểu khất đói đến mức xương bọc da, nhìn miếng bánh hấp trong tay hắn mà thèm thuồng nuốt nước bọt.



Cuối cùng không cưỡng lại được sự hấp dẫn, gã giơ cái chén bể lên ngăn đón thiếu niên có vóc dáng to cao hơn gã nhiều.



“Ca, cho xin một miếng ăn đi, xin một miếng thôi. Ta thật sự đói lắm.”



Thiếu niên kia một cước đá văng chậu thiết, trông thấy chậu thiết lăn vài vòng trên đất, phát ra tiếng leng keng. Tựa như vừa làm một việc gì đó hay ho, hắn phá lên cười.



Tiểu khất cái thất vọng nhặt chậu của mình lên. Gã thật sự quá đói rồi, đói đến mức nội tâm đều luống cuống.



Nếu có thể ăn được nửa miếng bánh hấp đó, gã tình nguyện chịu đấm ăn xôi.



Mặc dù trong nội tâm biết rõ, cho dù bị đánh, miếng bánh cũng sẽ không rơi vào tay gã.



“Bịch”, nửa miếng bánh hấp đã rơi vào chậu của gã. Gã không thể tin được chà chà hai mắt mình, nhanh chóng cầm lấy miếng bánh bột ngô tọng hết vào miệng.



“Cảm ơn, cảm ơn.” Gã khóc nức nở cảm tạ.



Ngẩng đầu, trông thấy thiếu niên kia đã đi xa, đưa lưng về phía gã lơ đễnh khoát khoát tay.



Một chiếc xe ngựa từ góc đường chậm rãi đi tới.



Màn xe được nhấc lên, một giọng nói lạnh lùng vang lên.



“Đúng là người kia, bắt lấy hắn.”



Tiểu khất cái hoảng sợ thấy một thị vệ hồng y bước khỏi xe. Trên cây cung của người đó có lắp một mũi tên. Mũi tên nhọn “vút” bắn trúng thiếu niên vừa mới chia bánh hấp cho gã.



Sau lưng thiếu niên trúng một mũi tên, hơi lảo đảo nhưng động tác nhanh nhẹn xoay người dậy, chạy về phía trước.



Thị vệ hồng y liên tiếp bắn thêm hai mũi tên, trúng hai chân thiếu niên, làm hắn khuỵu xuống đất.



Trên ngã tư đường tuôn ra vô số binh lính áp thiếu niên đang giãy dụa muốn đào thoát xuống đất, trói lại.



Nhảy xuống khỏi xe ngựa của Trình Thiên Diệp, A Giáp lạnh lùng nói: “Chặn miệng của hắn lại, đừng cho hắn tự vẫn. Áp tải đi tra khảo kỹ càng.”