Bắt Nạt Tướng Quân Đến Phát Khóc

Chương 99 :

Ngày đăng: 11:33 30/04/20


Chuyển ngữ: Gà - LQĐ



Về tới hành cung.



Trình Thiên Diệp nhìn thích khách bị trói gô giải tới trước mắt nàng.



Đó là một thích khách tuổi còn rất trẻ, dường như mới chỉ là thiếu niên.



Trên người hắn trúng ba mũi tên, máu chảy đầy đất, miệng bị nhét một miếng vải đề phòng hắn tự tử. Hắn vẫn không nhúc nhích cuộn người lại, hờ hững mở to mắt, vẻ mặt không có biểu cảm gì đặc biệt, mà chỉ bình tĩnh nhận mệnh.



Trình Thiên Diệp nhíu mày, thiếu niên này nhỏ tuổi như vậy mà đã là một thích khách có kinh nghiệm phong phú rồi, hai tay không biết đã dính bao nhiêu mạng người. Thậm chí ngay cả mạng của mình hắn cũng không quan tâm, luôn trong trạng thái tiếp nhận cái chết.



Diêu Thiên Hương nghe nói bắt được thích khách, chạy tới tham gia náo nhiệt.



“Thế này đã không xem là nhỏ, lúc ta đến Lỗ quốc, còn từng thấy người nhỏ hơn đấy.” Nàng ta lắc đầu, so so chiều cao với mình: “Chàng không ngờ được đâu, hài tử mới bao lớn vậy nè mà có thể không lưu tình ra tay đoạt mạng người.”



Chu Tử Khê đột nhiên hỏi: “Ngươi, biết A Dương không?”



Biểu cảm đờ đẫn của thích khách chợt thay đổi, hắn lấy làm kinh hãi, ngẩng đầu nhìn   Chu Tử Khê, lập tức lại cúi đầu im lặng.



Hắn nhận ra A Dương.



Người ở đây đều nhìn thấy rõ.



“Dẫn đi. Giao cho cô xử trí.” Trình Thiên Diệp nói với A Giáp. Sau đó nàng do dự một chút, lại bổ sung thêm một câu: “Đừng ra tay quá nặng, giữ lại mạng.”



A Giáp một tay xách thích khách đi ra ngoài.



Trái tim Chúa công quá mềm yếu, còn muốn hạ thủ lưu tình với một thích khách.



Nàng ta vừa mang người ra ngoài, vừa nhủ thầm,



Lần trước Chúa công hạ lệnh lăng trì thị chúng tên phản đồ đến tận ba ngày, lại vô cùng quyết đoán.



A Giáp cúi đầu nhìn thoáng qua băng vải trên tay trái mình, cái này do chính Chúa công tự tay giúp nàng ta băng bó.



Nàng ta giơ bàn tay được băng bó lên, soi dưới ánh mặt trời.


Đó là lộ tuyến Mặc Kiều Sinh đi qua. Kiều Sinh đã cách nàng xa như vậy rồi.



“Chúa công, vì sao không lệnh cho Mặc Tướng quân chiếm lĩnh Hạo Kinh. Ngược lại một đường tây tiến?” Chu Tử Khê khó hiểu.



“Hạo Kinh là kinh đô của thiên tử.” Trình Thiên Diệp ngẩng đầu, tầm mắt nhìn vào nơi đã từng là quốc đô này.



“Tuy thiên tử đã vong, nhưng tòa thành này có ý nghĩa đặc biệt với người trong thiên hạ. Tuy Tấn quốc chúng ta mượn chiến dịch này mà lớn mạnh thêm không ít, nhưng ngày hôm nay quần hùng cùng lên, chúng ta không cần phải vội vã biến mình trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.”



Chu Tử Khê theo ánh mắt Trình Thiên Diệp nhìn qua: “Hóa ra ngoại trừ Phong Đô, Chúa công thật ra là muốn...”



Ánh mắt hai người cùng dừng lại một điểm.



“Hán Trung.”



“Đúng, ta muốn Hán Trung của Hàn Toàn Lâm.”



Chu Tử Khê rời khỏi đại điện, y thầm cảm thấy phấn chấn.



Trong lòng Chúa công tự có tài trí mưu lược kiệt xuất, có trù tính và kỳ vọng với quốc gia, suy nghĩ sâu xa hơn ai hết.



Giữa quân thần bọn họ lại có mục tiêu và mộng tưởng đồng nhất như thế.



Y đi theo Chúa công đến tận bây giờ, mắt thấy mọi người quốc gia đồng tâm hiệp lực, dần dần trở thành bộ dáng mà họ muốn, thậm chí còn tốt hơn tưởng tượng của họ.



Hôm nay, Tấn quốc đã trở thành cường quốc hùng bá một phương, có thực lực tranh giành Trung Nguyên, có năng lực thực hiện mộng tưởng của mình.



Có lẽ, giờ phút này Chu Tử Khê đang đứng trên một điểm nhỏ, nhìn sự mở đầu của một nơi phồn hoa thịnh thế.



Ta thật may mắn gặp được minh quân, Chu Tử Khê ngồi trên xe lăn nghĩ.



Đối với những thần tử chúng ta, những Chúa công khác nhau mang đến những vận mệnh hoàn toàn khác nhau.



Y chậm rãi xuất cung, đi vào nhà tù.



Trong căn phòng âm u đang treo một thích khách trẻ tuổi.



A Giáp đứng trước mặt thích khách suýt soát tuổi mình, đốt hình cụ trong tay, thở dài: “Vẫn không muốn nói sao? Theo một Quân chủ không để ý đến sống còn của các ngươi như vậy. Cố chấp thì có lợi ích gì?”