Bất Tiếu Phù Đồ
Chương 110 : Tài sỹ luận hội (1)
Ngày đăng: 12:30 19/04/20
"Chủ công, lần này tiến cung đã xảy ra chuyện gì?” Minh Hàn thấy Vu Việt trở về thì trầm tư không nói đành dò hỏi.
Trong thư phòng ngồi năm người, Vu Việt ngồi ở vị trí đầu, Minh Hàn ngồi thứ hai, tiếp theo là Yên Kiều và hai vị nam tử mặc trang phục võ giả.
Vu Việt nói: “Vương thượng cố ý phái ta đi đóng quân ở thành Viễn An nơi biên giới.”
“Ồ? Thành Viễn An?” Minh Hàn thấp giọng lẩm bẩm, ánh mắt hơi dãn ra.
Đối với dáng vẻ ngây ngốc tự hỏi của Minh Hàn, mọi người sớm đã thấy nhưng cũng không thể trách được, Yên Kiều mở miệng nói: “Viễn An là nơi giao nhau giữa ba nước Ngu, Chiếu, Cảnh, nay Vương thượng phái Chủ công đến đó, là để phòng ngừa chiến tranh từ hai nước kia lan đến quốc gia chúng ta sao?”
Một vị võ giả tiếp lời: “Không có khả năng, nếu chỉ là phòng thủ thành, Chiếu Quốc có nhiều đại tướng như vậy, sao phải phái Chủ công đi?”
“Thế nhưng, nếu không phải vì phòng thủ thành, chẳng lẽ Vương thượng định làm ngư ông đắc lợi, thừa dịp các quốc gia hỗn loạn mà múc về một chén canh sao?” Một võ giả khác đoán.
Vu Việt không nói gì, chỉ nhìn về phía Minh Hàn.
Minh Hàn nói: “Gia nhập vòng chiến lúc này là không khôn ngoan, sợ rằng điều Vương thượng muốn chính là phân chia binh quyền của Chủ công.”
Vu Việt rũ mắt xuống, ánh mắt chuyển qua chén trà trong tay.
“Không phải chứ?” Yên Kiều cả kinh nói, “Thời điểm này mà còn muốn phân chia binh quyền của Chủ công? Đó không phải là tự chặt một cánh tay của mình sao?”
“Trong thời điểm đặc biệt mới có cơ hội thu hồi binh quyền.” Minh Hàn chầm chậm nói, “Vương thượng đại khái là muốn chuẩn bị lập người kế vị, trước lúc tân Vương đăng cơ, tất nhiên hắn sẽ vì người đó mà giải quyết tai họa ngầm này.”
Yên Kiều nhíu mày: “Tạm thời không đề cập tới việc lập người kế vị, tân Vương đăng cơ vẫn còn khoảng mấy năm cơ mà?”
Minh Hàn gật đầu: “Đúng vậy, nhưng mà bắt đầu kế hoạch lúc này thì sẽ thuận lợi hơn. Hiện nay ba nước Ngu, U, Cảnh đang tranh đấu kịch liệt, trong khoảng thời gian ngắn, Khánh Quốc khẳng định cũng chỉ có thái độ bàng quan, như vậy Vương thượng sẽ có thời gian mà chậm rãi phân nhỏ lực lượng của Chủ công.”
Những người còn lại đều lộ ra vẻ kinh ngạc, cẩn thận cân nhắc lại cũng hiểu được quả thực là như thế.
Minh Hàn nhìn về phía Vu Việt, tiếp tục nói: “Chỉ có điều, không biết Vương thượng sẽ xuất động hắc thiết kỵ trước, hay là binh lực bình thường trước.”
Vu Việt mở miệng: “Vương thượng muốn cho Ngư Gia tạm thời thống lĩnh hắc thiết kỵ, chỉ cho ta nắm giữ ba vạn quân.”
Minh Hàn cười lạnh: “Vương thượng thật cẩn thận, không tùy tiện xuất động hắc thiết kỵ. Ba vạn? Gần bằng một nửa binh lực của Chủ công.”
Một trong hai võ giả nói: “Lấy khả năng của Chủ công, ba vạn binh lực thừa đủ để thủ vững Viễn An, thậm chí còn có cơ hội đạt thêm nhiều chiến tích, như thế thì sao Vương thượng có thể làm suy yếu lực lượng của Chủ công được?”
Bên ngoài phủ Đại vương tử, xe ngựa xếp thành một hàng dài, đến từ các nhóm tài sĩ thị tộc lớn, hoặc là bạn bè bên ngoài của chủ tử đáp ứng lời mời mà đến.
Lần này, số người đáp ứng lời mời có khoảng hơn sáu mươi, chân chính tham dự Tài sĩ luận hội ước chừng có hơn ba mươi người.
Rất nhiều người đều không phải lần đầu tiên tham gia tụ hội, vì vậy, khi tiến vào trong đại sảnh thì đón tiếp, vấn an lẫn nhau, bình tĩnh mà tự nhiên. Khi tụ hội còn chưa bắt đầu, hội quan viên quý tộc sẽ nghỉ ngơi ở bên trong, nhóm tài sĩ cũng sẽ không tùy tiện ngồi xuống, trước hết đợi các chủ nhân an tọa xong xuôi rồi sau đó mỗi người mới có vị trí ngồi riêng của mình.
Không bao lâu, mấy người dẫn mười vị quý nhân đến chỗ ngồi, nhóm tài sĩ vừa rồi còn đang đàm tiếu lập tức đều quay trở lại bên cạnh Chủ công của mình, nếu vị Chủ công chưa tới hoặc những người dựa vào thanh danh của chính mình thì sẽ ngồi ở vị trí phía sau.
“Đại vương tử, Nhị vương tử đến.” Tiếng người cao giọng hô.
Tiếng hô vừa vang lên, trong sảnh nhất thời an tĩnh lại, mọi người đều chắp tay nghênh đón chủ tử.
Ngoài cửa từ từ đi vào mấy người, dẫn đầu là một người có thần thái tuấn lãng, cẩm y cao quý, mỉm cười ôn hòa, chậm rãi tiến lên trong cái nhìn chăm chú của mọi người.
Nam tử theo sát cũng mặc trang phục hoa lệ, chỉ kém hơn vài phần ôn hòa so với người đi trước, lại nhiều hơn vài phần tùy tiện, trên mặt lộ vẻ anh khí bức người, nở nụ cười trào phúng như có như không.
Phía sau cùng là vài vị văn sĩ, bọn họ đi theo hai vị vương tử, đều tự ngồi xuống.
Đại vương tử Lệ Thần nhìn xung quanh một vòng, mở miệng nói: “Chư vị, xin hãy ngồi xuống.”
Lúc này mọi người mới thẳng thân ngồi ngay ngắn.
“Hôm nay lại là một lần Tài sĩ luận hội mới, nhớ lần trước, các danh sĩ tranh luận phong thái hơn người, đưa ra cao luận khiến người ta tỉnh ngộ, bổn vương được lợi rất nhiều. Hi vọng luận hội lần này sẽ hơn lần trước, thể hiện hết tài hoa của chư vị.”
Mọi người đều khiêm tốn phụ họa.
Sau khi khách sáo lẫn nhau, Lệ Thần lại cười nói: “Lần này vẫn có bốn đề như cũ, đề thứ nhất là…”
Lời còn chưa dứt, một người hầu vội vàng tiến vào bẩm báo: “Điện, điện hạ, Nhung Trăn vương đến.”
“Vu Việt đến đây?” Trong mắt Lệ Thần hiện lên vẻ kinh ngạc, người trong sảnh cũng nhỏ giọng nghị luận, ai cũng không ngờ quỷ tướng bất bại Vu Việt sẽ đến nơi này, phải biết rằng cho tới bây giờ, vị đại tôn này chưa từng tham gia loại đại hội như vậy!
Sau khi kinh ngạc, trong lòng Lệ Thần vui vẻ, lập tức cho người mời vào.
Mà Nhị vương tử Lệ Kiêu ở một bên thì sắc mặt hơi thay đổi, kinh nghi không chắc chắn dâng lên trong lòng.