Bất Tiếu Phù Đồ

Chương 19 : Thư các

Ngày đăng: 12:30 19/04/20


Thư các: phòng sách.



Mặc Phi vừa dùng bữa vừa hỏi Mộc Hề đang đứng bên cạnh: “Bình thường, thực khách và khách khanh trong phủ làm những gì?”



“Nếu như chủ tử không triệu kiến hoặc giao nhiệm vụ, các thực khách thường sẽ sao chép thư sách hoặc là tụ tập một chỗ chuyện trò, sau đó ghi lại lời nói rồi giao cho chủ quản. Về phần khách khanh thì càng tự do hơn thực khách, chỉ cần chủ nhân không có phân phó, khách khanh có thể làm bất cứ chuyện gì họ muốn làm.”



Mặc Phi gật gật đầu, điều này không khác nhiều với suy nghĩ của nàng, giống như thời Xuân thu Chiến quốc, rất nhiều con cháu danh môn quý tộc đều nuôi rất nhiều thực khách, một số thực khách, thậm chí đến tận lúc chết cũng chưa hiến lên một sách lược nào, bình thường hoàn toàn tồn tại như sâu gạo.



Đương nhiên, loại tình huống này sẽ không xuất hiện trong vương phủ Vinh Trăn, thứ nhất là số lượng khách khanh và thực khách trong phủ ít, thứ hai là lấy cá tính của Vu Việt, hẳn cũng sẽ không vì chút ham muốn hư danh mà nuôi người vô dụng. Chỉ là nàng vừa vào phủ làm khách khanh, chắc chắc sẽ không được tham dự nghị sự hay quyết sách trọng yếu, vậy thì lúc bình thường nàng nên làm cái gì đây?



Mặc Phi đang trầm tư, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa. Mộc Hề tiến lên mở cửa, lập tức hành lễ.



Tiếp theo, Mặc Phi nhìn thấy một nam tử tuổi chừng ba mươi chậm rãi đi vào, tóc búi cao, đầu đội trường quan*, mặc áo dài màu xanh, tướng mạo trên trung bình, một đôi mắt dài nhỏ lợi hại luôn tươi cười, làm cho người ta vừa cảm thấy hiền lành lại vừa cảm thấy mâu thuẫn.



* Quan: cái mũ, mão.



“Phù Đồ công tử mạnh khỏe? Tại hạ là chủ quản phủ Vinh Trăn, Yên Kiều, đặc biệt đến thăm các hạ*.” Nam tử mang vẻ hào sảng rồi hành lễ ngang hàng.



* Các hạ: ngài.



Mặc Phi đứng lên đáp lễ: “Yên chủ quản hữu lễ rồi.”



Yên Kiều không chút dấu vết đánh giá Mặc Phi một hồi, sau đó mới nói: “Vốn hôm qua nên đến bái phỏng, nhưng bất đắc dĩ có chút chuyện quan trọng cần xử lý, cho nên mới đến trễ.”



“Yên chủ quản khách khí rồi.” Mặc Phi vừa mời đối phương ngồi vừa phân phó Mộc Hề dâng trà.



Yên Kiều ngăn cản nói: “Công tử đừng vội, hôm nay tại hạ đến đây là có một việc nhỏ, làm xong sẽ rời đi.”



“Chuyện gì?”



“Có phải công tử từng xin Chủ công hỗ trợ làm hộ tịch không? Hôm nay tại hạ đến đây là vì chuyện này.” Nói xong, hắn lấy từ trong tay áo ra một khối bạc giản* đưa tới, “Còn cần công tử viết thông tin về ngày sinh, nguyên quán, tính danh, tên tự lên trên nữa.”



* Bạc giản: tấm giản màu bạc.




Thay xong thường phục, Vu Việt chưa tắm rửa đã quyết định đi đến thư các xem trước.



Đi vào thư các, cảm giác đầu tiên của Vu Việt đó là: dường như sạch sẽ hơn không ít? Tiếp theo hắn lại bị dãy bảng tên trên thư sách hấp dẫn, từng hàng từng nhóm, hiện ra rõ ràng. Đến gần, tùy tay lật xem một quyển, mặt trên viết “Sử, quyển số mười lăm, Giản Sử Thông Nghĩa.” Ngẩng đầu nhìn, bên cạnh một đống thẻ tre trên giá gỗ có một bảng gỗ nhỏ, viết “Sử học”.



Lại đi thêm vài bước, trên giá gỗ, theo thứ tự là nông gia, chính trị, thời vụ, địa lý, truyện ký, bói toán, văn học, hỗn hợp, v.v…, mà từng sách được phân loại đều dùng bảng tên ghi kí hiệu tên sách, mã sách, muốn tra tìm cái gì đều thuận tiện hơn rất nhiều, ngay cả việc cho mượn hay đã bị mất cũng có thể vừa xem là hiểu.



Vu Việt nhìn sự thay đổi của thư các, trong con ngươi thâm thúy lóe lên mấy tia tinh quang. Nhìn thì chỉ là thay đổi nhỏ, nhưng tâm tư tỉ mỉ, tác dụng phi phàm, ít nhất thì trước kia chưa từng có ai nghĩ đến việc sắp xếp lại tàng thư như thế cả.



“Cái này là do ‘Hắn’ làm?”



“Đúng vậy.” Minh Hàn gật đầu.



Vu Việt không nói gì nữa, liếc mắt nhìn lại thư các một lần rồi cất bước rời đi, đồng thời phái người gọi Yên Kiều đến thư phòng gặp hắn.



“Chủ công, ngài cho gọi Yên Kiều?” Yên Kiều đi vào thư phòng, bái kiến nói.



Vu Việt hỏi: “Phù bài của Phù Đồ thế nào rồi?”



“Yên Kiều vừa cho người sửa sang lại một phần hộ tịch chứng minh, vẫn chưa làm phù bài.”



Vu Việt không nói gì, lấy ra một mảnh vải trên án thư, đề bút viết vài từ, sau đó đóng dấu lên, đưa cho Yên Kiều.



Yên Kiều tiếp nhận tấm vải, mở ra thì thấy mặt trên chỉ có bốn chữ: thượng khanh Nhung Trăn.



Trong lòng Yên Kiều chấn động, ngẩng đầu, liếc mắt lên nhìn Vu Việt một cái, thấy ngài đang cúi đầu không để ý tới hắn, hắn đành phải áp chế nghi hoặc và kinh ngạc trong lòng, cáo lui đi ra.



Thượng khanh Nhung Trăn, chức vị này vô cùng vinh quang, cho dù là quý tộc bình thường cũng không thể dễ dàng mạo phạm hoặc xử phạt, mà nếu có được thân phận này, phù bài của Phù Đồ không cần thẩm tra cẩn thận, trực tiếp hoàn thành là xong, hơn nữa, điều đặc biệt là bốn chữ viết bên trên, cái này đại biểu cho thân phận và tài năng của “Hắn” đã được khẳng định. Có danh hiệu “Thượng khanh” cũng không vượt qua năm người, cho nên mới nói có ý nghĩa không không nhỏ.



Ở phủ Nhung Trăn vương, người có danh hiệu này, trước mắt chỉ có một mình Minh Hàn, xem ra bây giờ lại nhiều hơn một vị.



Trong lòng Yên Kiều không khỏi dâng lên một tia hâm mộ và ghen tị.