Bất Tiếu Phù Đồ
Chương 116 : Nổi giận chém
Ngày đăng: 12:31 19/04/20
Lúc Mặc Phi trở lại phủ Nhung Trăn thì đã qua giờ cơm, kể từ sau khi nàng đi vào thời đại này, cho đến giờ cũng chưa từng thả lỏng vui sướng như hôm nay, sau khi Vu Việt về trước một mình, nàng đi đi dừng dừng, vừa thưởng thức phong cảnh, vừa ung dung dạo chơi, bất tri bất giác đã đi tới chạng vạng.
“Công tử, cuối cùng ngài cũng trở về rồi.” Vừa dắt ngựa vào chuồng, Mặc Phi đã nhìn thấy Mộc Hề đang vội vàng đi tới.
“Làm sao vậy?” Mặc Phi vuốt lông mao của “Hà Ngọc”, tùy ý hỏi.
Mộc Hề nhỏ giọng nói: “Vừa rồi chủ nhân đã phái người tới hỏi vài lần.”
Mặc Phi hỏi: “Có nói chuyện gì không?”
“Chuyện thì không có, chỉ hỏi ngài đã trở về chưa.”
“Có nói muốn ta đi gặp Chủ công không?”
“Không ạ.”
“Ừm.” Mặc Phi vỗ vỗ đầu “Hà Ngọc”, sau đó xoay người đi về chỗ ở của mình, “Nếu không nói gì thì mặc kệ. Ta rất đói bụng, Mộc Hề, ngươi đi chuẩn bị đồ ăn cho ta.”
Mộc Hề “Dạ” một tiếng rồi chậm chạp rời đi.
Mặc Phi vừa đi vừa xoa bóp bả vai hơi đau nhức của mình, tuy nói là cưỡi ngựa rất thoải mái, thế nhưng thân thể không được rèn luyện ắt sẽ phải chịu tội.
Nàng bước đi lơ đãng, đột nhiên hơi đụng phải một người ở ngã rẽ.
Mặc Phi lùi về phía sau vài bước, vừa đứng vững lại đã nói: “Xin lỗi.”
Đối phương nhìn như thân to sức lớn, thế nhưng cũng bị đụng lui lại vài bước.
“Ngươi không có mắt à?” Giọng điệu của người nọ không có ý tốt nói, “Đi kiểu gì đấy?”
Mặc Phi vẫn chưa phát hiện ra trong lúc nàng đọc kinh văn, miếng Ngọc Phù cổ quái trên cổ nàng phát ra ánh sáng nhàn nhạt, từng đốm, từng đốm sáng tiến vào trong thân thể của nàng. Mặc Phi cảm thấy toàn thân như thanh tĩnh trở lại, cuối cùng cũng chậm rãi ngủ thiếp đi…
Sau ngày bị kích thích ấy Mặc Phi hành sự càng thêm khiêm tốn, mấy lần Vu Việt gọi nàng chơi cờ nàng đều lấy cớ thân thể không khoẻ để từ chối, nếu không từ chối được, nàng cũng trò chuyện câu nệ với Vu Việt hơn trước rất nhiều.
Lấy sự sâu sắc của Vu Việt, đương nhiên phát hiện ra sự thay đổi của “Hắn”, chỉ là không nói ra. Nhưng trong lòng hắn lại ẩn tàng một ngọn lửa, cực kì không hài lòng đối với sự biến đổi của Phù Đồ, chỉ đợi thời cơ mà bộc phát.
Mà Vu Việt càng hiển lộ ra hơi thở lãnh sát lại càng làm cho trên dưới trong phủ Nhung Trăn rùng mình nín thinh. Tin tức hắn nổi giận chém cánh tay thực khách vì thượng khanh Phù Đồ truyền đi rất nhanh chóng, cái tên Phù Đồ ngày càng nổi danh, chỉ là lần này còn mang theo một chút sắc thái ái muội.
Ngay trong không khí cổ quái này, cuối cùng sách lược của Minh Hàn cũng đã thành công, Nhị vương tử Lệ Kiêu chủ động xin đi giết giặc, thay thế Vu Việt tới thành Viễn An.
Cuối hè năm Khải Tuất thứ bốn mươi lăm, Nhị vương tử được phái đi phòng thủ Viễn An, nắm trong tay năm vạn binh mã.
Đồng thời Nhung Trăn vương Vu Việt cũng dẫn hắc thiết kỵ trở về đất phong, không có mệnh lệnh không được tùy tiện tiến vào vương thành.
Giữa đường đi, Mặc Phi quay đầu nhìn về phía Tiệm Hề, lần này đi, không biết khi trở lại sẽ là quang cảnh ra sao, chỉ mong khi đó nàng vẫn còn sống.
Lần này Vu Việt chỉ mang theo Mặc Phi, còn Minh Hàn và Yên Kiều, một người thì muốn tiếp tục quan sát tình thế vương thành để bày bố cục diện, một người thì là chủ quản của phủ Nhung Trăn ở Tiệm Hề, phụ trách giao lưu đối ngoại, cũng không thể rời đi.
Cũng chính vì là người duy nhất cho nên sự tồn tại của Mặc Phi trở nên vô cùng nổi bật, đặc biệt là một thiếu niên văn sĩ mặc y phục nhạt màu như thế lại xuất hiện trong một đám kỵ binh giáp đen, muốn không bị người chú ý cũng khó.
Những hắc thiết kỵ khác cũng vô cùng hiếu kỳ về “Hắn”, chỉ là trong lúc di chuyển, Vu Việt tựa như vô tình hay cố ý mà biểu lộ ra sự coi trọng đối với “Hắn”, vì thế không ai dám bất kính với “Hắn”. Đối với những kỵ sĩ này mà nói, sự tồn tại của Vu Việt giống như một vị thần, người mà ngài coi trọng đương nhiên sẽ không phải kẻ tầm thường.
Chỉ là sự thân cận khác biệt của Mặc Phi có tướng mạo tuấn nhã và Vu Việt cũng khiến cho rất nhiều kỵ binh đoán già đoán non rằng…
Đoàn người không ngừng di chuyển trong bầu không khí trầm mặc, sau mấy ngày đêm thần tốc, cuối cùng đã tới đất phong của Vu Việt – Nhung Trăn.
Tương lai của Mặc Phi cũng bắt đầu khởi bước từ đây.
Là thành hay là bại, là sinh hay là tử… Đều khó có thể đoán trước.