Bất Tiếu Phù Đồ

Chương 127 : Phong vân biến hóa

Ngày đăng: 12:31 19/04/20


“A! Ngươi là ai?” Một tiếng nữ tử thét chói tai từ nhà kế bên truyền đến, sau đó là một trận tiếng ồn hỗn loạn.



Mặc Phi đứng dậy tiến đến xem xét, vừa mới đi ra khỏi cửa phòng thì thấy Ly Cơ chạy tới, đằng sau còn có vài người đi theo.



“Sao lại thế này?” Mặc Phi kỳ quái hỏi.



Đầu tiên Ly Cơ hành lễ, sau đó vỗ vỗ ngực nói: “Bên ngoài nhà kế bên xuất hiện một gã nam tử xa lạ, hành động vô cùng khả nghi, nhóm bọn thiếp đều bị dọa sợ hãi.”



Mặc Phi im lặng, người các nàng nói sẽ không phải là…



“Đã nói rồi, ta không phải là người khả nghi gì cả. Vẻ mặt vô tội của Cô Hạc lắc lư lại đây.



Mặc Phi nhịn xúc động xuống, mắt trợn trắng, giới thiệu với mấy người Cơ thiếp, nói: “Vị này là võ giả Cô Hạc, từ nay về sau, đó là hộ vệ của nơi này.”



Lúc này chúng nữ mới bình tĩnh trở lại, đều tò mò đánh giá hắn.



“Một, hai, ba… năm, Phù Đồ, đừng nói cho ta, đó đều là nữ nhân của ngươi đấy.” Cô Hạc dùng ánh mắt soi mói từng người một, giọng điệu có chút không thể tin nổi.



“Khụ.” Mặc Phi bình thản nói, “Đều là những mỹ nhân đẹp phía nam Chủ công ban cho.”



“Quả thật là ‘Phía nam’.” Cô Hạc cười nhạo nói, “Một đám yếu đuối không chịu nổi gió, lại còn nhát như chuột nữa.”



Chúng nữ vốn dĩ còn có chút hứng thú với vỗ giả này, không nghĩ lại nghe được người ta đánh giá như vậy, đều trợn mắt nhìn thẳng, chỉ vì e ngại địa vị chênh lệch mà không dám nổi giận.



Mặc Phi nói: “Các nàng tốt lắm, Cô Hạc ngươi đừng xem thường, chế giễu bọn họ.”



Cô Hạc nhún vai, không cần phải nhiều lời nữa.



Đợi chúng nữ rời đi, hắn mới lại nói: “Không nghĩ tới ngay cả Cơ thiếp của ngươi cũng ở lại trong vương phủ, ngươi không nghĩ đến việc mua tư trạch sao?”



Nghe Cô Hạc nói như vậy nàng mới tỉnh ra, Mặc Phi đột nhiên phát hiện mình vẫn xem nhẹ chuyện này, tốt xấu gì cũng là thượng khanh của Nhung Trăn, thế mà bây giờ ngay cả một ngôi nhà cũng không có, môn khách trong phủ còn có người mộc mạc hơn so với nàng sao?



“Cái này… Ta còn chưa đặt mua tư trạch.” Mặc Phi nói.



Cô Hạc vừa nghe, quả nhiên lộ ra vẻ mặt kinh dị, sau một lúc lâu mới nói: “Thì ra Nhung Trăn Vương lại khắt khe với thần tử như vậy?”




Trong lúc này, thượng khanh Minh Hàn ẩn trong Vương phủ Nhung Trăn ở Tiệm Hề, khéo léo dùng kế ly gián, phát tán lời đồn đến Viễn An, nói thái tử lập mưu hại Chiếu Vương, để sớm kịp đăng cơ mà giả mạo thánh chỉ, bí mật triệu Nhị Vương Tử quay về Vương Đô hộ giá. Mà kỳ thật, Chiếu Vương đang bệnh nặng trên giường, không có sức mà nhìn hắn, nhờ kế ly gián của Minh Hàn mới có nghị lực mà sống tiếp.



Về phần bệnh tình của Chiếu Vương là từ đâu mà đến, thì không biết được…



Thành Viễn An ——



“Hừ! Hay cho tên Lệ Thần!” Lệ Kiêu cầm mật lệnh trong tay ném xuống đất, hung ác nói, “Mặt ngoài thì là một quân tử, kì thực bên trong xấu xa, cũng dám mưu hại phụ vương sao!”



Giang Nhiễm đứng một bên nói: “Đại Vương Tử đừng vội vàng kích động quá mức, ngược lại sẽ làm hỏng chuyện.”



“Hừ hừ!” Lệ Kiêu cười to, “Bổn vương đang lo không có lý do trở về Vương đô, hắn lại giúp ta một cái đại ân.”



“Điều này chỉ sợ là do danh tiếng của điện hạ ở Viễn An to lớn, làm cho Đại Vương Tử cảm thấy bất an, mới có thể tính toán dùng chiêu hiểm. Chỉ có điều, hắn làm việc không đủ kín kẽ, làm cho Vương phát hiện ra manh mối.”



Lệ Kiêu trào phúng nói: “Hắn lại muốn tự chui đầu vào rọ, bổn vương sao có thể không thành toàn hắn được? Truyền lệnh của bổn vương, tập hợp người ngựa, hai ngày sau quay về Tiệm Hề.”



Tiệm Hề ——



“Cái gì?” Lệ Thần cả kinh nói, “Ngươi xác định?”



“Đúng vậy.” Một gã võ tướng nói, “Thám tử của thuộc hạ đã nghe được có người ở xung quanh phát ra lời đồn đãi ảnh hưởng tới điện hạ, nói điện hạ lập mưu hại bệ hạ, việc này đã nhanh chóng truyền lưu trên phố chợ, ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của điện hạ.”



Vẻ mặt Lệ Thần giận dữ, đi qua lại đi lại trong sảnh, sau đó nói: “Ngươi mau chóng phái người tìm kiếm kẻ tung tin đồn, lại nghĩ biện pháp khống chế lời đồn khuếch tán, tam nhân thành hổ*, nếu như việc này rơi vào tai phụ vương, mặc dù không phải sự thật cũng có khả năng trở thành sự thật.”



*Tam nhân thành hổ: ba người thì làm thành một con hổ (Có nhiều lời đồn đại thì sẽ được coi thành sự thật).



“Dạ.” Võ tướng đang chuẩn bị lui ra, Lệ Thần gọi hắn lại nói: “Đợi chút, phái người lưu ý động tĩnh của Lệ Kiêu, việc này kỳ quái, ngoại trừ hắn, bổn vương không nghĩ ra còn có ai đưa ra kế này. Mặt khác, phái người đi Nhung Trăn, nhờ Vu Việt giúp sức binh lực, chuẩn bị tùy thời viện trợ cho bổn vương.”



“Dạ.”



Ngu Quốc diệt vong, bốn nước U, Cảnh, Chiếu, Khánh mỗi bên chiếm cứ một phương, ngọn lửa chiến tranh bắt đầu nhen nhóm.



Mà bên trong Chiếu Quốc, lại bắt đầu thay đổi bất ngờ…