Bất Tiếu Phù Đồ

Chương 135 : Lựa chọn

Ngày đăng: 12:31 19/04/20


Sau khi Lệ Cù đăng cơ, Vu Việt chính thức nắm giữ triều chính, một mặt thì quét sạch dư đảng của Lệ Kiêu, một mặt thì mau chóng khôi phục lại trật tự của Vương đô. Trong cuộc chính biến lần này, kỳ thật quốc lực của Chiếu Quốc vẫn chưa bị tổn thất lớn, ít nhất thì thực lực của Vu Việt vẫn được bảo tồn hoàn hảo. Ngoại trừ một số ít người của phái ủng hộ Quân Vương và phái trung lập, các đại thần còn lại trong triều đều nghiêng về phía hắn. Vì thế, một số các chính sách đều được tiến hành thuận lợi, Chiếu Quốc cũng nhanh chóng khôi phục lại ổn định.



“Đây là ba thành trì mà U Quốc dâng lên sao?” Vu Việt vừa xem bản đồ vừa hỏi.



Giang Nhiễm trả lời: “Đúng vậy.”



Từ sau khi Nhị Vương Tử chết, hắn đóng vai trò gián điệp ngầm cũng đã trở lại làm môn hạ của Vu Việt, chỉ có điều tạm thời không thích hợp để hiện thân, hắn vẫn duy trì khiêm tốn như cũ.



Minh Hàn cười lạnh một tiếng.



Phù Đồ tò mò tiến lên nhìn, chỉ thấy trên bản đồ có ba địa phương được vẽ phác thảo, lần lượt là là “Tẩu Vĩnh”, ” “Lâu Thố”, “Quảng Huyền”, ba thành trì này ở phía Tây Nam của Chiếu Quốc, cách một con sông lớn, xa biên giới hơn trăm dặm, lại còn phải vòng qua thành trì hiện nay đang thuộc quyền sở hữu của U Quốc.



Vu Việt nhíu mày nói: “Giang Nhiễm, vì sao lúc trước lại tiếp nhận mấy tòa thành trì này? Lệ Kiêu không có chút nghi ngờ nào sao?”



Giang Nhiễm nói: “Lúc trước Nhị Vương Tử đều tự mình xử lý việc này, đợi đến khi Giang Nhiễm biết được thì kết cục đã định rồi.”



Vu Việt hừ lạnh một tiếng: “Ngu xuẩn.” Đương nhiên không phải hắn mắng Giang Nhiễm, mà là cái tên Lệ Kiêu dễ dàng vênh váo đắc ý kia. Tuy rằng hắn đã chết, thế nhưng vẫn còn để lại một phiền toái như vậy.



Minh Hàn sờ sờ cằm, híp mắt yên lặng một hồi, mới nói: “Ừm, U Quốc căn bản là vô tình đưa cho chúng ta những tòa thành này.”



“Minh Hàn tiên sinh có diệu kế gì sao?” Vu Việt hỏi.



Minh Hàn thản nhiên nói: “Khẳng định là chúng ta không thể mang ba thành trì này quay trở về được, nếu như không thể, vậy thì thu phục những thành trì gần đó làm của mình là được rồi, thống nhất quốc thổ thành một mảnh, vấn đề gì cũng có thể giải quyết được.”



Tất cả mọi người trong thư phòng đều nhìn về phía Minh Hàn.



Giang Nhiễm hơi do dự nói: “Trước mắt, Chiếu Quốc vừa trải qua chính biến, lòng dân không ổn định, bây giờ là lúc phải khôi phục lại, tùy tiện phát động chiến tranh có vẻ không ổn đâu!”



Minh Hàn thản nhiên nói: “Minh Hàn dám khẳng định, U Quốc đã sớm có kế hoạch đoạt lại ba tòa thành trì kia.”



“Dựa vào điều gì mà nói như vậy?”



“Bởi vì hai vị Vương Tử đấu đá nội bộ, đối với U Quốc mà nói, đây chính là thời cơ tốt để gây rối loạn, chưa chắc bọn họ đã biết quốc lực của nước ta vẫn chưa bị hao tổn, chỉ biết nhân cơ hội mà đục nước béo cò.”



Vu Việt cười lạnh: “Đây là do bọn chúng muốn chết, so với Cảnh Quốc và Khánh Quốc, thực lực của U Quốc, bổn vương còn không thèm để vào mắt.”



“Chủ công đừng khinh thường.” Minh Hàn nói, “U Quốc chiếm lĩnh nửa giang sơn của Ngu Quốc, lấy tác phong nhất quán*, đại đa số tráng đinh** của Ngu Quốc đều có khả năng bị sung vào quân đội, không nói đến năng lực chiến đấu, chỉ sợ số lượng đã hơn Chiếu Quốc rất nhiều rồi.”


Minh Hàn sờ sờ chòm râu nói: “Hai lựa chọn này, Minh Hàn đều không tán thành.”



Mọi người lập tức lộ ra vẻ nghi hoặc.



“Nếu như không đồng ý liên minh, nước ta đương nhiên có thể nghỉ ngơi lấy lại sức, nhưng mà một khi Khánh Quốc thôn tính được Cảnh Quốc, thực lực sẽ càng thêm lớn mạnh, trong tương lai chỉ sợ còn muốn chĩa mũi nhọn vào cả Chiếu Quốc nữa. Còn nếu như đồng ý liên minh, giống như lời nói của Phù Đồ, nước ta có thể sẽ phải hai lưng mà chống địch. Cho nên, hai lựa chọn trên đều không được.”



“Vậy ý của Minh Hàn là gì?”



“Chúng ta không kết liên minh này cũng được, nhưng Chiếu Quốc cũng không thể không đạt được gì, tại hạ cho rằng nên tập trung binh lực, đối phó với U Quốc trước.”



“Đối phó với U Quốc?”



Minh Hàn lộ ra vẻ dường như đang tính toán cái gì đó, tươi cười tiếp tục nói: ” Quốc quân của U Quốc có lòng dạ hẹp hòi, lúc trước, khi Nhị Vương Tử lấy từ trong tay hắn ba tòa thành trì, điều này đã làm cho hắn ghi hận trong lòng, đồng thời hắn cũng một Quân chủ rất có dã tâm, chỉ cần có cơ hội, sẽ không cam tâm mà ẩn núp. Sớm muộn gì Chiếu Quốc và U Quốc cũng phải có một trận chiến, Minh Hàn đoán rằng, U vương có thể đang chuẩn bị mưu đoạt lại ba tòa thành kia. Cho dù hiện tại không có lực lượng để xuất binh, đối đầu với nước ta, nhưng mà U Quốc lại có được ưu thế về địa lý, Sông Xám và Bình Nguyên Tử Vong cũng là hiểm địa* khó có thể vượt qua được.”



* Hiểm địa: Nơi hiểm yếu, nguy hiểm.



Sắc mặt mọi người đều nghiêm túc.



Sông Xám còn không nói gì, Bình Nguyên Tử Vong kia có tiếng tăm vô cùng lừng lẫy. Mặc Phi từng cố ý tìm đọc qua, ở hàng trăm năm trước, Bình Nguyên Tử Vong đã nổi tiếng hậu thế, nơi đó rộng hơn mười dặm, không có một ngọn cỏ, một loài động vật nào tồn tại, người thì chỉ cần đi vào, sẽ rất khó sống sót để đi ra, đã thế, nơi đây không có ao đầm cũng chẳng có chướng khí*, một mảnh trống trải, bất kì ai vừa xem là đã hiểu.



* Chướng khí: Khí độc (khí độc ở rừng núi).



Mặc Phi suy nghĩ thật lâu cũng không hiểu được vì sao lại không thể đặt chân đến nơi đó?



Đang lúc Mặc Phi trầm tư, lại nghe Minh Hàn nói: “U Quốc giống như một viên đá trong giày vậy, nhìn thì nhỏ, lại làm cho người ta khó có thể đi lại được, nếu không loại bỏ nó, rồi sẽ có lúc bị mài thủng chân.” Khi nói lời này, trong mắt hắn lóe lên tinh quang, cười dài nhìn Vu Việt.



Giang Nhiễm cẩn thận nói: “Tuy rằng binh lực U Quốc không bằng nước ta, nhưng đánh một trận với nó cũng sẽ phải trả một cái giá rất lớn, như thế không bằng phát triển bản thân trước đã, đợi đến khi thực lực càng trở nên lớn mạnh hơn, thì hãy suy tính tiếp.”



Minh Hàn cười vài tiếng, không thèm nói lại.



Vu Việt trầm ngâm một lúc, thản nhiên nói: “Chuyện này bổn vương muốn thận trọng suy nghĩ một chút, hôm nay tạm thời đến đây đã!” Nói xong thì đứng dậy rời đi.



Mặc Phi nhìn bóng dáng rời đi của Vu Việt, lại nhìn vẻ mặt tươi cười giả tạo của Minh Hàn, trong lòng âm thầm suy xét: chỉ sợ đây chính là một lựa chọn, quyết định cho tương lai của Chiếu Quốc…



Là cố thủ* một phương, hay là chỉ kiếm vào thiên hạ? Vu Việt, ngươi sẽ lựa chọn cái gì đây?



* Cố thủ: Khăng khăng, cố giữ lấy, cố bám lấy.