Bất Tiếu Phù Đồ
Chương 142 : Kiếm và lời thề (Một)
Ngày đăng: 12:31 19/04/20
Sau khi trở lại Vương phủ từ Bình Nguyên Tử Vong, Vu Việt nán lại quân doanh trong một thời gian dài.
Mặc Phi biết, vì cuộc viễn chinh, hắn phải chỉnh đốn việc huấn luyện binh lính và quân đội nhanh chóng, chậm nhất là sang năm, phải phát động cuộc chiến.
Mà Mặc Phi, sau khi trở lại đã bắt đầu tìm kiếm tài liệu lịch sử có liên quan đến Liệt Quốc, trước kia đã nghiên cứu một ít ở Tiệm Hề, nàng biết mấy trăm năm trước, nơi này có một đế quốc thống nhất là Liệt Quốc, chỉ dùng khoảng thời gian hai năm, quốc gia này đã hoàn thành sự nghiệp, tạo nên một thế hệ thống trị, thế nhưng thống nhất này lại không duy trì được mười năm, bởi vì Quốc chủ đột ngột qua đời mà sụp đổ, phân chia thành hơn mười quốc gia nhỏ, sau đó lại trải qua chiến tranh chiếm đoạt lâu dài, cuối cùng trở thành bốn nước như hiện nay.
Chiều hướng thống nhất vẫn tồn tại, chỉ có điều thế lực của các quốc gia ngang nhau, mấy trăm năm qua chinh chiến không ngừng, đến nay vẫn chưa xuất hiện đế quốc thứ hai được thống nhất.
Có lẽ, bước ngoặt đã xuất hiện.
Tạm thời không bàn luận đến chuyện này, Mặc Phi tra tìm tư liệu là muốn tìm hiểu một ít tin tức về bộ tộc của Trạm Nghệ, kết quả là tra cứu bao nhiêu tư liệu lịch sử đều không có thu hoạch gì, xem ra năm đó, vì giấu diếm hành vi phạm tội, Quốc quân của Liệt Quốc đã tiêu hủy tất cả những ghi chép về bộ tộc này. Quả nhiên, lịch sử đều được viết bởi người thắng cuộc. Hiện tại, những gì nàng được chứng kiến, có bao nhiêu điều là sự thật đây?
Cuộn lại các tài liệu, Mặc Phi thầm than một tiếng.
Đúng lúc này, Tích Chi thông báo: “Minh Hàn tiên sinh tới chơi.”
Mặc Phi sửng sốt, Minh Hàn? Thật đúng là khách hiếm.
Nàng đứng dậy đón chào, sau khi cùng Minh Hàn chào hỏi lẫn nhau đều tự ngồi xuống.
“Không biết hôm nay Minh Hàn tiên sinh tìm đến Phù Đồ là vì chuyện gì?”
Đầu tiên, Minh Hàn đánh giá xung quanh một phen, sau đó cười nói: “Phù Đồ quả nhiên tiết kiệm như trong lời đồn vậy.”
“Tiên sinh quá khen.” Trên thực tế, nàng cảm thấy mình vô cùng giàu có, tất cả mọi thứ xung quanh đều là đồ cổ vô giá, đối với những người ham mê đồ cổ mà nói, thật sự có thể khiến cho các nhà sở hữu đồ cổ ở hiện đại hâm mộ đến chết.
Minh Hàn cười cười, bưng trà Tích Chi dâng lên, uống một ngụm, khóe mắt nhìn đến một nửa thư sách của Mặc Phi, nói: “Vì sao đột nhiên Phù Đồ lại cảm thấy hứng thú đối với lịch sử Liệt Quốc thế?”
“Liệt Quốc là quốc gia đầu tiên trong lịch sử có thể thống nhất, Phù Đồ nghĩ, có lẽ có thể tham khảo một chút kinh nghiệm.”
Minh Hàn từ chối cho ý kiến “Ồ” một tiếng.
Trong lòng Mặc Phi khẽ động, dò hỏi: “Minh Hàn tiên sinh, không biết tiên sinh có nghe đến ‘Tần tộc’ chưa?”
“Tần tộc?” Minh Hàn nheo mắt lại, nói, “Tại hạ chưa bao giờ nghe thấy, vì sao Phù Đồ đột nhiên hỏi bộ tộc này? Có gì đặc biệt sao?”
“À, chỉ là từng nghe lão sư nói qua, đây là một dân tộc của mấy trăm năm trước, dũng mãnh thiện chiến, sau đó lại đột nhiên biến mất, không biết vì sao sách sử không hề ghi lại nguyên nhân, mà lúc ấy chính là thời kì Liệt Quốc thống nhất.”
Mặc Phi không nhìn vẻ mặt của Vu Việt, chỉ thu thập các mảnh của quyển sách trên mặt đất, nghĩ sau này sẽ sao lại một bản.
Thu thập xong, Mặc Phi đi thẳng vào phòng trong.
Vừa lướt qua bình phong, chợt nghe thấy phía sau vang lên một luồng sức mạnh, không đợi Mặc Phi phản ứng, cả người nàng đã bị kéo vào trong lòng Vu Việt, sau đó đôi môi bị đoạt lấy—— Vu Việt, vậy mà lại hung hăng hôn nàng!
Đầu óc Mặc Phi nháy mắt trống rỗng, cho đến tận khi đầu lưỡi xâm nhập trong miệng, nàng mới nhớ tới việc phản kháng lại, nhưng mà Vu Việt thân cường thể tráng, một tay giữ chặt thắt lưng nàng, một tay giữ chặt cái gáy của nàng, khiến cho nàng không thể động đậy.
“Ưm!” Mặc Phi cảm thấy mình sẽ nhanh chóng hít thở không thông mất.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Vu Việt mới thả lỏng ra một chút. Mặc Phi nhân cơ hội này đẩy hắn ra, cũng không nghĩ tới đụng vào bình phong phía sau, thân thể lại không chịu khống chế ngã ra, Vu Việt đưa tay giữ chặt “Hắn”, nhưng không có giữ lại, mà là cùng nàng ngã xuống, toàn bộ thân hình đặt ở trên người “Hắn”.
Tiếng vang thật lớn kinh động đến người ngoài phòng, Duyệt Chi đang muốn tiến vào xem xét tình huống, ai ngờ vừa mới tiến thêm một bước đã nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Vu Việt phóng tới, dọa hắn lại lui đi ra ngoài, thậm chí còn thuận tiện đóng cửa lại.
Trong lúc nhất thời, trong phòng yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng thở dốc dồn dập của hai người.
Trong lòng Mặc Phi không ngừng trấn định mình, sau một lúc lâu, nàng mới chậm rãi nói: “Chủ công, còn không để Phù Đồ đứng dậy sao?” Giọng nói nhẹ nhàng chậm chạp, chỉ sợ đối phương lại tiến đến.
Vu Việt trầm mặc không nói, chỉ nồng nhiệt mà nhìn hắn.
Xong rồi! Hắn thật sự đến sao? Hắn muốn xé rách tầng quan hệ này?
Mặc Phi không dám cử động, chỉ hi vọng người nam nhân này đột nhiên tỉnh ngộ.
Đáng tiếc, Vu Việt chẳng những không có ý định rời đi, ngược lại còn cúi đầu hôn môi “Hắn” lần thứ hai.
Mặc Phi quay đầu đi, lạnh nhạt hỏi: “Chủ công, ngài có biết mình đang làm cái gì không?”
“Bổn vương vô cùng rõ ràng.”
“Phù Đồ là nam tử, còn là thượng khanh của Chủ công, tự nhận chưa từng làm điều gì sai trái, vì sao Chủ công lại vũ nhục như thế?”
“Vũ nhục?” Vu Việt nắm lấy cằm của “Hắn”, hung hãn nói, “Ngươi đem sự sủng ái của bổn vương thành vũ nhục sao?”
“Làm gì có thần tử nào có thể hưởng thụ sủng ái của Chủ công như thế? Chủ công đối đãi Phù Đồ giống như nam sủng, chẳng lẽ không phải là vũ nhục sao?”
Vu Việt nhếch đôi môi, trong mắt hiện lên sự giãy dụa.