Bất Tiếu Phù Đồ
Chương 143 : Kiếm và lời thề (Hai)
Ngày đăng: 12:31 19/04/20
“Chủ công, buông Phù Đồ ra, Phù Đồ sẽ coi như đêm nay chưa xảy ra chuyện gì cả.”
“Như vậy còn có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì ư?” Vu Việt cười nhạo, “Phù Đồ, có đôi khi ngươi thật sự thực sự rất giảo hoạt!”
Từ đâu mà nói như thế! Mặc Phi tuyệt không thừa nhận trách móc này.
Hắn nói: “Chủ công, Phù Đồ nghĩ rằng Chủ công sẽ coi trọng tài hoa của Phù Đồ hơn.”
“Tài hoa của Phù Đồ là độc nhất vô nhị, đượng nhiên bổn vương coi trọng. Nếu không luyến tiếc nhân tài, chỉ sợ Phù Đồ đã sớm trở thành người trên giường của bổn vương rồi.”
“Một khi đã như vậy, vì sao Chủ công không tiếp tục quý trọng tài năng của Phù Đồ?”
“Bổn vương có thể dung túng ngươi bất cứ chuyện gì, chỉ duy nhất không thể chịu được Phù Đồ ái mộ người khác.”
“Ái mộ người khác? Từ đâu mà nói vậy?” Mặc Phi cảm giác bản thân có chút oan ức.
“Tê Túc.” Vu Việt phun ra hai chữ.
Mặc Phi thở dài, nói: “Chủ công, Tê Túc tiên sinh và Phù Đồ chỉ là bằng hữu bình thường, thân là nam tử, sao có thể ái mộ một nam tử khác được?”
“Có gì mà không thể?” Vu Việt dùng ngón cái vuốt ve môi dưới của “Hắn”, nói: “Bổn vương cũng ái mộ Phù Đồ đấy thôi.”
Trong lòng Mặc Phi căng thẳng, không biết phải đáp lại như thế nào. Nói thật, ngoại trừ lúc mới bắt đầu không phản ứng kịp ra thì nàng cũng không bất ngờ với tình huống hôm nay, Vu Việt đối xử với nàng có vài phần đặc biệt, đến người đần độn cũng có thể cảm giác được, chẳng qua Mặc Phi cảm thấy Vu Việt là người có lí trí, hắn sẽ không dễ dàng khuất phục dục vọng trong lòng, nhưng mà… Nguyên nhân gì đã khiến cho hắn thả con dã thú trong lòng ra thế kia. Chỉ bởi vì ghen tị sao?
Vu Việt lại nói: “Bổn vương sắp xuất chinh, không biết ngày về, không coi chừng ngươi, sao có thể khiến cho bổn vương an tâm được?”
Phù Đồ không có cảm giác nào đối với sức hấp dẫn của mình sao? Cho dù là nam hay là nữ, chỉ cần Phù Đồ cố ý, chỉ sợ đều khó mà không bị “Hắn” hấp dẫn.
Đây là chứng bệnh nóng nảy trước trận chiến ư? Mặc Phi lẳng lặng nhìn Vu Việt, bỗng nhiên nói: “Chủ công, ngài cũng biết, sớm muộn gì sẽ có một ngày Phù Đồ phải thành gia lập thất.”
Ánh mắt Vu Việt rét lạnh, lạnh lùng phun ra bốn chữ: “Bổn vương không chuẩn.”
“Chủ công không cảm thấy mệnh lệnh này quá vô lễ sao?”
“Đối với Phù Đồ, bổn vương không nghĩ đến việc phải giữ gìn phong độ vương giả.” Vu Việt trầm giọng nói, “Khi nhìn thấy ngươi ngất xỉu trong Bình Nguyên Tử Vong, bổn vương từng nghĩ đã mất đi ngươi rồi, khi đó bổn vương đã vô cùng xác định, cả đời này, Phù Đồ chỉ có thể là người của bổn vương.”
Hắn nói: “Được, bổn vương đồng ý với ngươi, từ nay về sau, chỉ lấy ‘Lễ của hiền sĩ’ mà đối đãi, sẽ không khinh bạc ngươi nữa.”
Trong lòng Mặc Phi thả lỏng, hành lễ nói: “Đa tạ Chủ công.”
“Đừng vội tạ ơn trước.” Vu Việt nhìn hắn thật kĩ một cái, tiếp tục nói, “Lời hứa này còn có một cái điều kiện tiên quyết.”
“Điều kiện tiên quyết?” Mặc Phi sửng sốt.
“Phù Đồ cả đời, không được thành gia lập thất, càng không được ái mộ người khác, Phù Đồ chỉ có thể là cận thần của một mình bổn vương mà thôi.” Giọng điệu bá đạo, không thể nghi ngờ.
Mặc Phi bình tĩnh nhìn thẳng hắn một lúc lâu, bỗng nhiên vươn một tay nói: “Quân vương không nói chơi, chúng ta vỗ tay tuyên thệ.”
Ánh mắt Vu Việt thâm thúy, giống như muốn nhìn vào sâu trong đáy lòng “Hắn”, sau một lát trầm mặc cũng giơ tay, nặng nề mà chụp vào lòng bàn tay “Hắn”.
Rốt cuộc cũng đợi được người nam nhân này hứa hẹn, tạm thời, cho dù có tác dụng được bao lâu, nhưng trong vài năm tới cũng không phải lo lắng nữa. Lấy hiểu biết của nàng về Vu Việt, hắn coi như là một người biết giữ lời.
Mặc Phi vừa mới chuẩn bị rút bàn tay, lại không nghĩ bị Vu Việt cầm chặt, sau đó mạnh mẽ đưa nàng ngồi vào trong lòng hắn, nâng gáy lên mà hung hăng hôn môi.
Hôn như lửa cháy, dường như muốn thiêu đốt, hòa tan cả người. Sức lực trên tay hắn rất lớn, làm Mặc Phi cảm thấy đau.
Cả người Mặc Phi cứng đờ, đồng thời trong lòng nàng kinh hãi: hắn không giữ lời như vậy sao!
Giống như đã trôi qua cả một thế kỷ, Vu Việt mới lưu luyến buông môi Mặc Phi, hắn khàn khàn giọng nói: “Phù Đồ, nhớ kỹ lựa chọn hôm nay của ngươi.”
Mặc Phi vừa thở dốc vừa sững sờ nhìn hắn, nhất thời không nói nên lời.
“Nếu như bổn vương phát hiện ngươi có người khác, cho dù là nam hay nữ, bổn vương sẽ không nhẹ tay với ngươi!” Vu Việt vuốt ve khuôn mặt của Mặc Phi, để sát vào bên tai hắn, nhẹ giọng nói: “Mà ngươi, cũng hãy hoàn toàn trở thành người của bổn vương đi, đây là một lời thề phải trả giá đắt đấy.”
Đột nhiên trong lòng Mặc Phi phát lạnh, nam nhân trước mắt này, quả thật không phải người dễ đối phó, chỉ hơi có vô ý, có khả năng chính mình sẽ thật sự vạn kiếp bất phục.
Cứ tưởng rằng mình có thể xử lý tốt việc này, lại xem nhẹ đến cường thế của người đứng bên trên, Vu Việt xem như cũng đủ ẩn nhẫn với nàng rồi.
Sau này, tất cả đều phải cẩn thận. Vì tôn nghiêm và tự do, nàng đã đem cả đời ra đánh đổi, không có đường lui, việc duy nhất nàng phải làm, đó là dũng cảm và dứt khoát tiến tới.