Bất Tiếu Phù Đồ

Chương 251 : Phong Vân Trung Đô (Ba)

Ngày đăng: 12:31 19/04/20


Mặc Phi nín thở, yên lặng lắng nghe, cửa gian bên ngoài mở ra rồi đóng lại, sau đó truyền đến giọng nói của một người nam nhân: “Phù nhi cô nương, vì sao không đốt đèn? Cô nương đã ngủ chưa?”



Trong lòng Mặc Phi run lên, người tới đúng là Thái Thú Hà Dũ. Nàng hơi hơi nghiêng đầu, liếc mắt về phía sau nhìn Tê Túc một cái.



Đang lúc Mặc Phi cho rằng trong phòng không có ai thì lại có tiếng nữ tử đáp lại Thái Thú: “Thái Thú đại nhân, Phù nhi xấu hổ, xin đừng đốt đèn.”



“Ha ha, tại hạ hiểu được, hiểu được. Lén lút vụng trộm, sẽ càng tình cảm hơn.” Thái Thú cười đến đáng khinh, Mặc Phi nghe thấy liên tục nhíu mày.



Tiếp theo hắn còn nói không ít từ ngữ phóng túng ướt át, khen “Phù nhi” thành chỉ có ở trên thiên đình, không có ở dưới nhân gian, không bao lâu thì truyền đến tiếng y phục ma sát, tiếng hôn môi, tiếng rên rỉ…



Mặc Phi không được tự nhiên, giật giật thân mình, khiến cho Tê Túc phía sau kêu lên một tiếng đau đớn, sau đó bàn tay trên lưng lại xiết chặt hơn một chút, Mặc Phi bị ôm đến phát đau, không nhịn được, lấy khửu tay đụng vào người phía sau.



Dường như Tê Túc thở dài một tiếng, thả lỏng ra.



Lúc này, gian bên ngoài truyền đến tiếng rên rỉ đứt quãng, lại còn kèm theo tiếng nam nhân thở gấp.



“Phù nhi, ngươi thực sự là một yêu tinh…”



Mặc Phi không nhịn được rùng mình, trong mắt toát ra lửa giận, tuy rằng biết người trên giường không phải mình, nhưng mà nàng đã có loại cảm giác bị vũ nhục. Nghĩ đến đây, nàng dùng sức đạp lên chân Tê Túc…



Đương nhiên Tê Túc biết Mặc Phi đang mượn điều này biểu lộ sự bất mãn của chính mình, hắn chỉ có thể cố gắng mà nhịn xuống, một lát sau mới cúi đầu, nói nhỏ bên tai nàng: “Đừng.”



Bên tai cảm giác ngứa ngứa, Mặc Phi dừng hành động trút giận.



“A… Đừng…”



“Tiểu mỹ nhân, ta không nhịn được …”



Tiếp theo là âm thanh liên tục không ngừng, hiển nhiên tình hình chiến đấu đã tiến vào thời khắc kịch liệt.



Đáng chết! Mặc Phi không nhịn được mắng lên trong lòng, nhanh chấm dứt đi!



Tê Túc cũng có chút không chịu được, trong lòng thì ôm mỹ nhân, bên tai lại nghe tiếng rên rỉ mất hồn như vậy, là một nam nhân thì đều sẽ có phản ứng.



Mặc Phi kề sát thân thể với hắn, lập tức cảm giác được giữa hai chân có một vật cứng chặn lại, nàng cả người cứng ngắc, không biết nên làm ra phản ứng gì.



Tê Túc rất xấu hổ, hắn luôn luôn tự xưng là có thể tự chủ, thế nhưng vào lúc này lại xúc động như vậy.



“A… A…Đại nhân…”



“Tiểu mỹ nhân, chúng ta đổi tư thế…”
“Quan hệ hời hợt thôi, chỉ có điều, có vẻ hắn có giao tình rất tốt với Địch Kha.”



“Hắn mời khi nào?”



Tê Túc sửng sốt: “Chẳng lẽ ngươi định tham gia?”



“Đúng vậy.”



“Vì sao? Không phải Phù Đồ vừa mới căm thù đến tận xương tuỷ với loại việc này sao?”



Mặc Phi nói: “Mọi người đều đã biết hết rồi, sao phải quan tâm nhiều thêm một lần nữa.”



Tê Túc không nói gì.



“Nhưng mà, “Mặc Phi nhìn về phía hắn nói, “Yến hội của Thế tử vẫn là yến hội hái hoa sao?”



“Cái đó thì không phải.” Tê Túc trả lời, “Lần này có vẻ chỉ là yến hội ngắm hoa bình thường, thế tử đam mê hoa quý, vừa tới Trung Đô đã sưu tập, đánh giá kỳ hoa dị thảo, lần này có loài hoa quý, hắn liền tổ chức yến hội ngắm hoa.”



Mặc Phi thở phào nhẹ nhõm, như thế, nàng phải đi xem mới được.



“Phù Đồ thực tính đi tham dự sao?” Tê Túc hỏi lại một lần.



“Đúng, nếu ta tham gia yến hội của Thái Thú rồi, yến hội này của Thế tử cũng không nên không tham dự.”



Tê Túc trầm tư một hồi, nói: “Tại hạ vốn cũng hi vọng Phù Đồ tham gia, nhưng là… Thôi, nếu Phù Đồ đã đồng ý, tại hạ cũng không nói nhiều lời nữa, vẫn câu nói cũ, tại hạ cam đoan có thể bảo vệ Phù Đồ không có việc gì.”



Cam đoan của ngươi thật đúng là phải giảm trừ bớt đi mới được, nếu như lại là kiểu trộm long chuyển phượng, lại phải nghe thứ đó trong xó phòng, nàng thực sợ mình sẽ sinh ra tâm lý u ám mất. Nghĩ như vậy, nàng lại không khỏi nhớ tới xấu hổ của hai người, cũng may cả hai không đề cập tới.



“Phù Đồ cũng mệt mỏi rồi, hãy để người hầu chuẩn bị nước ấm tắm rửa một chút, rồi ngủ một giấc thật tốt, tại hạ sẽ không quấy rầy nữa.” Nói xong, Tê Túc định đứng dậy rời đi.



Đột nhiên, Mặc Phi kéo áo Tê Tú lại, tiến đến trước mặt hắn, trầm giọng nói: “Tê Túc, việc Phù Đồ giả trang nữ tử lần này, ngươi vĩnh viễn không được nói ra, người ở bên cạnh ngươi chính là ‘Phù nhi’, đợi mọi chuyện xong xuôi, ‘Phù nhi’ sẽ không bao giờ còn tồn tại nữa. Khanh sĩ Phù Đồ và mỹ nhân ‘Phù nhi’, không, có, quan, hệ!”



Tê Túc sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Như ngươi mong muốn.”



Nhưng mà Phù Đồ, chỉ sợ tên Phù nhi không dễ dàng bị người ta quên như vậy đâu…



Chỉ là Tê Túc suy nghĩ như vậy, một hồi yến hội hái hoa đã khiến cho Phù nhi vừa xuất hiện đã vang danh Trung Đô, ánh sáng chói lòa, đương nhiên sau sẽ còn lại danh mỹ nhân.



Tê gia có một mỹ nhân, dung mạo thanh nhã xinh đẹp, mắt phượng rực rỡ, liếc mắt một cái như trải qua mấy vạn năm…