Bất Tiếu Phù Đồ

Chương 269 : Đế Phách cao chót vót (Hai)

Ngày đăng: 12:31 19/04/20


Sáng sớm, Mặc Phi được Đề nhi hướng dẫn đi tìm hiểu hoàn cảnh trong uyển.



Trong lúc tản bộ, Mặc Phi nhìn kỹ Đề nhi đang rập khuôn theo sau bên người, phát hiện sắc mặt của nàng hơi tối tăm, giữa hai đầu lông mày mang vẻ mệt mỏi, vì thế bèn hỏi: “Thân thể Đề nhi không khoẻ à? Sắc mặt có vẻ không được tốt.”



Đề nhi hơi sửng sốt, vội trả lời: “Đêm qua tiểu nô ngủ rất trằn trọc, không ngừng gặp ác mộng, thế cho nên hôm nay mới mất tinh thần, thật sự thất lễ, xin công tử đừng trách phạt.”



“Không sao.” Mặc Phi không cần phải nhiều lời nữa. Xem ra tối hôm qua phần lớn mọi người đều xảy ra tình huống thế này, Đề nhi cách nơi hắn xuất hiện gần nhất mà cũng mới chỉ gặp ác mộng, cho nên những người còn lại chắc cũng không có đáng ngại gì.



Hai người đi tới một cái lương đình nghỉ ngơi sơ qua. Không biết được cái Phượng Tường Uyển này có diện tích bao nhiêu, chỉ sợ là trong thời gian ngắn không đi hết được, hơn nữa trên chân nàng lại mang xiềng xích, đi lại rất chậm chạp và gian nan.



“Công tử có khát nước không? Tiểu nô gọi người mang cho công tử chút trà bánh.”



Mặc Phi từ chối cho ý kiến, gật gật đầu, nàng nghiêng người dựa vào biên đình, lẳng lặng thưởng thức phong cảnh trong viện, ánh mắt thản nhiên, phong thái tao nhã.



Đề nhi thường hay liếc mắt nhìn lén một cái, luôn cảm thấy vị công tử này tựa như một đóa mây trắng, nhẹ nhàng ấm áp, làm cho người ta không nỡ dời ánh mắt. Hay là chân tướng giống với phán đoán của mọi người, “Hắn” chính là nam sủng được chủ nhân coi trọng?



Đang lúc Đề nhi suy nghĩ miên man, nơi hành lang gấp khúc có hai vị nữ tử, một trước một sau đi tới. Đề nhi nhìn kỹ, sắc mặt hơi biến đổi, không đợi các nàng đến gần đã quỳ xuống nghênh đón: “Tiểu nô bái kiến Mật Ngọc phu nhân.”



Mặc Phi sửng sốt, quay đầu nhìn về phía người tới. Chỉ thấy vị phu nhân trước mặt khoảng chừng bốn mươi tuổi, mặc hoa phục, quý khí ung dung, búi tóc chải đoan trang, dung mạo tuyệt mỹ, hai bên tóc mai đã điểm bạc, lông mày hơi giương lên, ánh mắt như hồ sâu, lạnh nhạt mà hờ hững.



“Công tử, vị này là mẫu thân của chủ nhân—— Mật Ngọc phu nhân.” Đề nhi quỳ phục trên mặt đất nhỏ giọng nhắc nhở.



Khó trách nhìn hơi quen mắt, hóa ra nàng chính là mẫu thân của Tê Túc.



Mặc Phi do dự một hồi, đứng trên lập trường hiện tại của nàng, thật sự không có lý do gì để hành lễ với mẫu thân của địch nhân, nhưng mà khi đối mặt với người lớn tuổi, nàng cũng không thể coi như không thấy được, chỉ hơi cung kính khom người.



Mật Ngọc phu nhân đi vào lương đình, thản nhiên nhìn Mặc Phi, cũng không nói câu nào.



Trong lòng Mặc Phi buồn bực, đợi một lát mới nghe thấy thị nữ phía sau Mật Ngọc phu nhân mở miệng nói: “Vị công tử này là Phù Đồ?”



“Đúng vậy.”
Tê Túc lại nhìn đến miệng vết thương này, không khỏi nhăn mày lại, trong lòng mơ hồ có chút không thoải mái.



Bỏ xích đi quả nhiên thuận tiện hơn rất nhiều, Mặc Phi đi vài bước, ngoại trừ bước đi phải cố hết sức ra, bên ngoài không thấy có gì khác biệt.



Mặc Phi không nhịn được đi lại trong phòng mấy vòng, thoạt nhìn giống hệt với lần đầu tiên học đi, vô cùng hào hứng.



Tê Túc nhìn Phù Đồ như vậy, khóe miệng không khỏi lộ ra vẻ tươi cười.



Hoàng hôn ngày thứ hai, ánh mặt trời vàng nhạt chiếu lên khiến cho Phượng Tường Uyển càng tăng thêm một tầng quyến rũ.



Mặc Phi đứng ở trong hoa viên cách không xa viện tử của Mật Ngọc phu nhân, ghé cây sáo vào bên môi, tiếng sáo du dương từ từ vọng ra bên trong cảnh tượng muôn hồng nghìn tía.



Mặc Phi có thói quen làm việc chuyên chú, ngày đó tuy là lấy điều kiện trao đổi, nhưng khi chân chính cầm lấy cây sáo lên, tất cả tạp niệm đều biết mất vô tung theo khúc nhạc.



Ngọc Phù lại hơi hơi sáng lên, một cỗ lực lượng không nhìn thấy chậm rãi dung nhập vào trong đó…



Trong phòng, Mật Ngọc phu nhân chậm rãi đứng lên đi đến bên cửa sổ, vừa nghe tiếng sáo giống như có thể an ổn lòng người, vừa xuất thần nhìn về một phương xa không biết tên.



Tê Túc đứng trong đình cách Mặc Phi không xa, lẳng lặng nhìn nam tử thổi sáo trong hoa viên, lẻ loi độc lập, Ngay thẳng, thanh ngạo*, hoàn toàn như hư vô, giống như trong đất trời chỉ còn một mình “Hắn”.



* Thanh ngạo: thanh sạch, kiêu ngạo.



Không ít người hầu trong uyển cũng không khỏi ngừng chân lắng nghe, bao nhiêu ưu phiền trong lòng đều được gột rửa, chầm chậm yên tĩnh.



Sau một khúc này, cái tên Phù Đồ xem như được truyền đi khắp uyển, thân phận thần bí của “Hắn” cũng trở thành chủ điểm nghị luận lúc rỗi rãi của mọi người.



Có điều những người hầu này hàng năm đều ở trong uyển, tự nhiên không biết Mặc Quân Phù Đồ là người phương nào? Có thể nói đến tên “Hắn” trong sĩ lâm, nhất định sẽ khiến cho rất nhiều người chú ý. Có lẽ có người không biết “Hắn” là người cải tiến nông cụ, nông nghiệp, có lẽ có người không biết “Hắn” có tài hùng biện rất cao, nhưng mà việc tạo giấy và khởi xướng biên soạn Tứ Khố Toàn Thư lại làm cho địa vị của “Hắn” trong nhóm văn nhân đạt tới độ nhất định, không chỉ ở Chiếu Quốc, ở ba nước còn lại cũng được nổi danh. Nay Mặc Phi cư trú ở trong Phượng Tường Uyển, chưa kịp du ngoạn Đế Phách, không người nào biết được vị thượng khanh này đã đến Đế Phách.



Phượng hoàng chưa hót, vậy hót khi nào?