Bất Tiếu Phù Đồ

Chương 386 : Kế đoạt trấn Đông Cao (Ba)

Ngày đăng: 12:31 19/04/20


Mặc Phi bước vào đại sảnh đường, một luồng hương rượu thịt phả vào mặt, ngay sau đó đã nhìn thấy trên đại sảnh đường có bảy, tám người đang ngồi hoặc nằm, thủ lĩnh là một tên tráng hán mặt đỏ má xệ chừng bốn mươi tuổi, mày rậm mắt báo, dáng vẻ cường tráng, trên người mặc áo khoác da thú, một tay nâng nhìn chén rượu, tay kia đang ôm mỹ nhân.



Hai bên người hắn ngồi hai gã nam tử, đều khoảng ba, bốn mươi tuổi, một tên mặt trắng tuấn lãng, dáng người thon dài, đáng tiếc ánh mắt lại bất chính, ý cười nơi khóe miệng hơi tà nịnh; một tên khác tương đối thấp bé, mày ngắn mắt híp, gắn thêm vào hai sợi râu cá trê, cười rộ lên có phần thô tục.



Dựa theo đặc thù diện mạo của bọn chúng, lại kết hợp với miêu tả của Tát Đa, Mặc Phi có thể đoán ra tên ngồi ở thủ tọa là đại thủ lĩnh, tên nam tử mặt trắng là tứ thủ lĩnh, tên râu cá trê còn lại là nhị thủ lĩnh.



Chỉ có ba tên này thôi sao? Năm thủ lĩnh trấn Đông Cao chỉ tới có ba người?



Sự có mặt của Mặc Phi nháy mắt đã khiến cho mấy người ở đây chú ý. Phong thái tao nhã, khí chất độc đáo, đi đứng thong dong có quy luật, dung mạo anh tuấn gợi tình, mắt phượng ngậm hàm ý vị, cho dù ở bên trong nhóm sĩ tử của quốc gia lớn cũng là một người khó gặp chứ càng không cần phải nói tại xa nơi xôi này, có nói độc nhất vô nhị cũng không đủ.



Mặc Phi tiến lên vài bước, chắp tay hành lễ nói: “Cao Đồ của Trì Yểm Hương, Nam Ám Sơn bái kiến mấy vị thủ lĩnh đại nhân.”



“Trì Yểm Hương?” Tên đại thủ lĩnh cầm đầu vừa đánh giá trên dưới Mặc Phi, vừa nói, “Nghe khẩu âm của ngươi cũng không giống người Trì Yểm Hương, hơn nữa nhìn lại rất lạ mắt, lần đầu tiên đến trấn Đông Cao hả?”



“Đúng vậy.” Mặc Phi trả lời không nhanh không chậm, “Tại hạ sinh ra ở Trì Yểm Hương, nhưng hàng năm buôn bán bên ngoài, cho nên khẩu âm có pha tạp, xin thủ lĩnh đừng để ý.”



“Ha ha, thì ra là thế.” Đại thủ lĩnh ăn đồ ăn trên tay mỹ nhân, thuận tiện ngậm tay nàng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Mặc Phi đang đứng yên tĩnh, tao nhã như ngọc giữa đại sảnh đường.



Cảm giác như bị rắn độc nhìn chằm chằm, trong lòng Mặc Phi phát buồn nôn, vẻ mặt lại vẫn bình tĩnh như một.



“Cao Đồ?” Bên cạnh truyền đến giọng nói của tên còn lại, “Nhìn phong thái của các hạ không giống với người buôn bán nhỏ bình thường. Cao huynh đệ buôn bán cái gì?”



Mặc Phi xoay người nhìn lại, là tên tứ thủ lĩnh mặt trắng, nàng trả lời: “Chủ yếu buôn bán ngọc thạch. Tại hạ mới đến, rất nhiều chỗ còn cần phải dựa vào chư vị thủ lĩnh, nghe nói mấy vị lãnh chủ vô cùng ưu đãi thương nhân, cho nên tới đây tiếp kiến, cũng mang theo một phần lễ mọn.”



Nói xong, lấy từ trong tay áo ra một cái hộp gấm của Cao Đằng.



Thị nữ bên cạnh đang định đứng dậy đón lấy, đại thủ lĩnh khoát tay ngăn lại, tự mình vòng qua bàn, đích thân đi đến trước mặt Mặc Phi.



Không có vội vã nhận lấy cái hộp gấm kia mà là vuốt chòm râu đánh giá Mặc Phi đang đứng, trong miệng còn nói thầm: “Không tệ, không tệ.” Vòng quanh người Mặc Phi vài vòng, nhìn nàng một cách kỹ lưỡng.



Mặc Phi hơi nhíu nhíu mày, nói: “Thủ lĩnh đại nhân, xin hãy nhận lấy tấm lòng thành nhỏ bé này.”



Lúc này đại thủ lĩnh mới nhận hộp gấm, mở ra nhìn, trong mắt hiện lên vài phần kinh dị, cầm lấy một miếng trong đó gật đầu không ngừng.



Hai tên kia cũng ngồi không yên, đứng dậy đi tới cầm lấy miếng ngọc thưởng thức.



“Đồ này không tệ.” Đại thủ lĩnh nhìn Mặc Phi, lộ ra một nụ cười không rõ ẩn ý, nói, “Có điều chúng ta có năm người, ngươi chỉ chuẩn bị một phần lễ vật có phải có phần không hợp lễ nghĩa hay không?”



Cái gì? Rõ ràng trong hộp có năm miếng ngọc, thế mà lại bị coi thành một phần, Mặc Phi âm thầm hít vào một hơi, bình tĩnh nói: “Là do tại hạ thất lễ, mấy ngày sau, tại hạ nhất định sẽ mang thứ khác đến tạ lỗi.”



“Cái đó không cần.” Đại thủ lĩnh hơi ghé sát vào Mặc Phi, nhìn chằm chằm vào cái gáy trơn bóng của “Hắn”, nói, “Đêm nay Cao huynh đệ nể mặt bồi chúng ta vài chén rượu là được rồi.”



Hóa ra là có chủ ý này? Mặc Phi chuyển vài bước sang bên cạnh không dấu vết.



“Đúng vậy, đây là lần đầu tiên kẻ hèn nhìn thấy người giống Cao huynh đệ đây, hi vọng có thể thân cận hơn một chút.” Tên nhị thủ lĩnh râu cá trê kia cũng mở miệng phụ họa, nhếch mép cười lộ ra một hàng răng vàng.



Trong lòng Mặc Phi lại ghê tởm một trận. Mấy tên này là huynh đệ thực sao? Quá biến dị, diện mạo gần như chẳng có chỗ tượng tự nào.



Hôm nay trên đại sảnh đường lại chỉ có ba tên thủ lĩnh, không thể động thủ; buổi tối thủ vệ đều đã trở về trấn, cũng không thể động thủ; lời mời của bọn chúng thì lại càng cần phải cự tuyệt, nếu không rất dễ dàng sinh ra phiền toái thì phải làm sao?



“Thế nào?” Đại thủ lĩnh nhíu mày nói, “Không phải Cao huynh đệ không muốn để mặt đó chứ?”
Trong lòng Y Mục Hãn khẽ động, chào hỏi một câu rồi đi tới dãy phòng, hỏi thăm một đường, cuối cùng cũng tìm được phòng của Mặc Phi.



“Phù Đồ, tiên sinh có khỏe không?” Y Mục Hãn gọi ở ngoài cửa, “Ta có thể đi vào không?”



“Ta không sao, nghỉ ngơi một lát là được rồi.” Phòng trong truyền đến giọng nói không có sức lực của Mặc Phi.



Y Mục Hãn do dự, nói: “Quý phủ này có không ít nữ nhân, ta tìm đến cho ngươi một người nhé.”



“Không cần.”



“Ta đã hỏi người trong phủ, dược tính của mị dược này rất mạnh, nếu như không tìm được người giải, ngươi sẽ vô cùng khó chịu. Mà Dư Sơ lại chưa có tới…”



Lần này trong phòng không có tiếng đáp lại.



“Phù Đồ?” Y Mục Hãn lại gọi một tiếng, vẫn không có trả lời. Hắn đẩy cửa, hóa ra cửa không khóa.



Y Mục Hãn chần chờ một chút, nhấc chân đi vào.



Ánh sáng trong phòng mờ ảo, chậm rãi đi vào bên trong, chỉ thấy một bóng dáng quen thuộc đang cuộn người trên giường.



Y Mục Hãn đi tới bên giường, cười nói: “Việc gì Phù Đồ phải ẩn nhẫn như thế?”



Dường như Mặc Phi muốn nói cái gì đó, thế nhưng vọng lại cũng chỉ có vài tiếng rên rỉ, ngâm nga.



Y Mục Hãn nhìn tấm lưng hơi run rẩy của nàng, nhịn xuống ý nghĩ lật nàng quay lại để nhìn một cái, tiếp tục nói: “Là bằng hữu, ta không thể nhìn ngươi nhịn đau được, đều là nam nhân, ta biết mà.”



“…”



“Không phải là ngươi chưa từng trải qua việc này đấy chứ?”



“…”



“Quên đi, mặc kệ như thế nào, ta sẽ lập tức đi tìm cho ngươi một vị mỹ nữ, nhất định sẽ không khiến ngươi chịu thiệt.”



Đang định xoay người rời đi, ai ngờ ống tay áo lại bị một bàn tay giữ chặt.



Y Mục Hãn xoay lại nhìn theo cánh tay, chỉ thấy Mặc Phi vốn đưa lưng về phía hắn đã xoay người lại, một đầu tóc ngắn hỗn độn ẩm ướt, sắc mặt đỏ ửng, lông mi buông nửa, mắt phượng mơ màng nhìn Y Mục Hãn. Đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ nhúc nhích, giống như muốn nói cái gì đó, nhưng lại khó có thể nghe rõ được.



Y Mục Hãn ngơ ngác nhìn một lúc lâu mới ghé sát vào Mặc Phi, nhỏ giọng hỏi: “Ngươi nói cái gì thế?”



Một luồng hơi thở nam tính đặc trưng chui vào trong mũi của Mặc Phi đã mơ hồ, cánh tay nàng khẽ nâng, vòng qua cổ của Y Mục Hãn, chậm rãi ghé môi của mình tới.



Cánh môi mềm mại dán sát vào môi hắn, một cái lưỡi ẩm ướt, đầu lưỡi nhẹ nhàng thè liếm…



Y Mục Hãn chỉ cảm thấy đầu óc nổ vang một trận, một loại xôn xao kỳ quái chui từ bụng lên thẳng sống lưng.



Hắn ôm lấy Mặc Phi theo bản năng, sau đó nghênh đón hắn là cái hôn nhiệt liệt của Mặc Phi.



Trong lòng tràn ngập cám dỗ, Y Mục Hãn cũng có phần không khống chế được, hắn đỡ lấy cái gáy, đáp lại sự nhiệt tình của nàng…