Bất Tiếu Phù Đồ

Chương 396 : Lần hứa hẹn thứ hai

Ngày đăng: 12:31 19/04/20


Khi vong hồn hóa thành những đốm sáng bay khắp bầu trời thì Mặc Phi tỉnh lại, tất cả mọi thứ vừa rồi tựa như một giấc mộng. Trước mắt là vẻ mặt lo lắng của đám người Vu Việt, xung quanh là những người trong bộ tộc đang khấu đầu không ngừng.



Nàng đã trở lại. Từ nay về sau, nơi này sẽ là nơi nàng kí gửi nửa cuộc đời sau của mình.



Đưa tay sờ lên Ngọc Phù trên cổ, mặc dù Ngọc Phù vẫn còn, thế nhưng nàng biết từ giờ nó chỉ là một miếng ngọc bình thường.



“Phù Đồ…” Vu Việt ngồi xuống bên cạnh Mặc Phi, động tác mang theo sự cẩn thận, giống như lo sợ chỉ cần chạm nhẹ là người mong nhớ sẽ hóa thành mây khói tan biến mất.



Mặc Phi nhìn hắn, chậm rãi nói: “Phù Đồ không sao, không cần phải lo lắng.”



Nàng lại nhìn về phía những người xung quanh, lặp lại: “Không sao đâu, mọi người đừng lo lắng.”



Lúc này trên mặt mọi người mới lộ ra vẻ thoải mái, cặp mày nhíu chặt cũng đã dãn ra.



Tê Túc cười nói: “Mới rồi tại hạ còn tưởng Phù Đồ sẽ hóa thành thần tiên bay đi cơ.”



Bảo Tôn bên cạnh gật đầu liên tục, những người còn lại cũng sợ hãi trong lòng.



Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy dị tượng như thế, một người bỗng nhiên ngồi yên như pho tượng, bất động sừng sững, trên thân còn tỏa ra hào quang nhàn nhạt, có lẽ là do nắng chiều phản chiếu, mọi người cũng không chắc chắn, thế nhưng cái khoảnh khắc kia lại có cảm giác lưu luyến trong lòng, như thể người trước mắt sẽ phải ra đi trong phút chốc…



Mặc Phi quay đầu nhìn thấy mọi người vẫn đang quỳ trên mặt đất, bọn họ vốn quỳ lạy những chiến sĩ đã khuất, bây giờ lại cúi đầu về phía nàng.



Nàng mở miệng nói: “Mọi người đừng quỳ lạy ta, ta chỉ là một người bình thường, vô cùng hổ thẹn.”



Khảm Lạc trưởng lão cung kính nói: “Hành giả đại nhân đã cứu rỗi cho vong hồn, khiến cho bọn họ được yên nghỉ, xin hãy nhận một lạy này của chúng ta.”



“Bọn họ đều là những dũng sĩ đấu tranh cho quê hương, chắc hẳn sẽ được yên nghỉ, còn tấm lòng thành của các vị đây, không phải là công lao của Phù Đồ.” Siêu độ cho những người đã khuất là Ngọc Phù, còn bản thân cùng lắm chỉ là một người đưa sang sông.



Mọi người nghe xong lại chắp tay liên tục, không nhắc đến chuyện vừa rồi nữa.



Khảm Lạc trưởng lão dẫn mọi người đứng dậy, tiến lên phía trước mấy bước, hành lễ nói: “Đại nhân, chúng ta có một chuyện muốn cầu.”



“Mời nói.”



“Vào thời điểm trước lúc hành động, mười lăm bộ tộc thảo nguyên chúng ta đã quyết định, bất kể kết quả như thế nào cũng đều hi vọng có thể trở thành con dân của Chiếu Quốc, vĩnh viễn phụng sự cho Chiếu Vương.”



Mặc Phi cũng không bất ngờ, từ lúc Vu Việt quyết định tiêu diệt tộc Liệt Ưng, vùng thảo nguyên này nhất định sẽ nằm trong lòng bàn tay của hắn, chẳng qua không ngờ những người trong bộ tộc lại nguyện ý trung thành.



Khảm Lạc trưởng lão lại nói: “Chúng ta tin tưởng, Chiếu Vương có thể được hành giả đại nhân phụ tá thì tất sẽ là một vị minh quân. Có ngài thống lĩnh, thảo nguyên nhất định sẽ phát triển huy hoàng. Đây là thỉnh nguyện đồng lòng của mười lăm bộ tộc chúng ta, mong đại nhân thành toàn.”



Mặc Phi nhìn về phía Vu Việt, người sau gật đầu với nàng.



“Binh sĩ trong bộ tộc đều là dũng sĩ, có thể được chư vị quy thuận chính là may mắn của Chiếu Quốc.” Mặc Phi chậm rãi nói, “Có điều, thỉnh nguyện của chư vị đâu thể do tại hạ thành toàn, vị bên cạnh tại hạ đây chính là người đứng đầu của Chiếu Quốc.”



Mọi người trong bộ tộc nghe vậy đều khiếp sợ. Mặc dù bọn họ biết thân phận của Vu Việt hẳn rất tôn quý, thế nhưng lại không biết là tôn quý đến thế này. Sự dũng mãnh của Vu Việt mọi người đã quá rõ, là người có vũ dũng mà nam nhi thảo nguyên bội phục vô cùng, vương giả trước mắt khiến cho bọn họ bị khất phục triệt để.



Vu Việt nói: “Chiếu Quốc tiếp nhận sự quy thuận của các ngươi, từ nay trở đi, mảnh đất thảo nguyên này sẽ được Chiếu Quốc che chở, đoàn kết một lòng, cùng sẻ chia vinh nhục.”




Mặc Phi cụp mắt: “Chủ công yêu quý Phù Đồ, Phù Đồ chỉ có thể dùng cả đời đề báo đáp, nhưng trong đó không bao gồm Phù Đồ… Ưm.”



Lời còn chưa dứt đã biến mất giữa đôi môi, Vu Việt bỗng xiết chặt thắt lưng của “Hắn”, mạnh mẽ hôn đôi môi “Hắn”.



Hơi thở nóng cháy tràn ngập giữa hai người, sự tiếp xúc quen thuộc đó khiến người ta điên dại.



Vu Việt hơi buông ra, lại cắn nhẹ mấy cái, khàn khàn nói: “Lúc nào Phù Đò cũng phải phân rõ quan hệ với bổn vương như thế.”



“Nếu không rõ một chút, chỉ sợ tương lai sẽ oán hận.”



“Không đâu, bổn vương vĩnh viễn sẽ không thương tổn Phù Đồ.” Đôi môi của Vu Việt lướt qua trán “Hắn”, mí mắt, chóp mũi, rồi lại đến bên môi, “Bổn vương muốn Phù Đồ trở thành quốc sĩ, dưới một người trên vạn người, cũng muốn Phù Đồ trở thành người yêu quý nhất.”



“Chủ công có phần quá tham lam rồi.”



“Bổn vương rất tham đấy, không giữ chặt được đôi cánh của Phù Đồ, bổn vương mãi mãi không thể an lòng. Chưa từng có người nào có thể khiến cho bổn vương nôn nóng như thế, cho nên Phù Đồ, ngươi không thể không quan tâm được.”



“Nếu như Phù Đồ vẫn không muốn buông bỏ tôn ti của nam tử, lẽ nào Chủ công vẫn sẽ cứ tùy tiện đòi hỏi Phù Đồ giống như bây giờ hay sao?”



Mặc Phi bị Vu Việt đặt ở dưới thân người, hai tay đều bị kiềm chế. Chỉ có thể để mặc cho hắn hôn môi mình.



“Có lẽ vậy.” Vu Việt liếm vành tai của “Hắn”, trầm giọng nói: “Bổn vương sẽ khiến cho Phù Đồ quen dần với sự tiếp xúc của bổn vương, từ hôm nay trở đi, bổn vương sẽ không cho phép ngươi kháng cự, cũng không cho phép ngươi chưa chiến đã tháo lui nữa.”



Mặc Phi hơi loạn nhịp, có phần dở khóc dở cười. “Phù Đồ, buông bỏ những cố kị đó đi, Phù Đồ không nhận thấy là mình đã dần dần chấp nhận bổn vương rồi đó sao?”



Chấp nhận ư? Mặc Phi không biết, trước giờ nàng đều bó tay trước chuyện tình cảm, hơn nữa giới tính của bản thân cũng là một khảo nghiệm. Điều nàng thực sự để tâm không phải trở thành người của Vu Việt, mà là trở thành “Nữ” nhân của Vu Việt. Tình cảm của Vu Việt đối với nàng đã vượt lên trên giới tính, nếu như nàng thừa nhận, có lẽ hắn cũng sẽ không tức giận, thậm chí có thể còn thành hôn ngay tức thì.



Tình huống như vậy, không phải là mong muốn của nàng.



“Phù Đồ đang suy nghĩ gì thế?” Vu Việt lẳng lặng nhìn Mặc Phi. Mặc Phi nói: “Chủ công nói muốn Phù Đồ trở thành quốc sĩ, dưới một người trên vạn người?”



“Đương nhiên, Phù Đồ có tư cách này.”



“Vậy thì xin Chủ công hãy nhớ kĩ lời nói của hôm nay, tương lai Phù Đồ sẽ trở thành quốc sĩ nhất phẩm, bất kể có… có khúc mắc gì khác với Chủ công hay không, Chủ công cũng không được lay chuyển địa vị quốc sĩ của Phù Đồ.”



Vu Việt hơi kỳ quái, Phù Đồ trước hay chưa từng là người coi trọng địa vị, vậy thì lời nói của “Hắn” có thâm ý gì?



Mặc Phi lại nói: “Trừ điều đó ra, Phù Đồ không cần danh hiệu hay là… danh phận nào nữa. Chủ công có thể cho Phù Đồ lời hứa hẹn này không?”



Vu Việt yên lặng nhìn “Hắn”, trong lòng xoay chuyển không ngừng, thực sự khó có thể đoán được tâm tư của “Hắn”. Có điều câu nói “Bất kể có khúc mắc gì khác hay không” của Phù Đồ giống như đang ám chỉ “Hắn” đã dự định kĩ càng để trở thành người của hắn trong tương lai?



Vu Việt vui sướng không thôi, hắn thận trọng gật đầu nói: “Bổn vương hứa với Phù Đồ, vĩnh viễn không lay chuyển vị trí quốc sĩ của Phù Đồ.”



Phù Đồ sẽ không chạy thoát được nữa, “Hắn” sẽ là của hắn!



“Xin Chủ công đừng quên, ngài đã vi phạm lời hứa một lần, nếu như lại thất tín, Phù Đồ sẽ chết trước mặt ngài ngay lập tức.”