Bất Tiếu Phù Đồ

Chương 397 : Tắm chung

Ngày đăng: 12:31 19/04/20


Tuy rằng Vu Việt và Tê Túc đã đạt được bước hiệp nghị đầu tiên, nhưng chốt lại nội dung thì còn cần phải có cả Khánh Vương tham dự, cho nên mấy ngày sau, Vu Việt mang Mặc Phi rời khỏi thảo nguyên, hướng về phía nội điạ của Tây Cổ Quan trước, đồng hành còn có Cô Hạc, Bảo Tôn, Dư Sơ cùng với mười mấy kỵ binh, hắn phải mau chóng đi tới thành Nhân Phong để hội hợp với đám người Minh Hàn, ba mươi tư binh lính đến từ Man vực còn lại cũng đi theo phía sau.



Phần lớn nội địa của Tây Cổ Quan đều là những vùng hiểm địa hoang dã, dân cư thưa thớt, cũng không thích hợp làm nơi tĩnh dưỡng. Đám người Vu Việt cưỡi ngựa tốc hành ngày đêm, vượt qua Chiếu Nguyệt Quan tới Minh thành, nghỉ chân tạm thời trong phủ của thành chủ.



Thành chủ của Minh thành cảm thấy vô cùng kinh ngạc đối với sự xuất hiện của Vu Việt, chẳng phải hiện giờ Vu Việt đang giao chiến ở Cảnh Quốc ư? Sao bỗng dưng lại xuất hiện ở một cái thành biên thủy nho nhỏ như thế này?



Sau khi nhìn thấy nam tử mà Vu Việt đang ôm, trong lòng thành chủ đã hiểu rõ được mấy phần. Hắn cũng từng được nghe những tin đồn có liên quan đến hành giả Phật đồ, vốn chỉ nghĩ là trùng tên trùng họ, bây giờ xem ra vị này đích thực là một trong sáu thượng khanh của Vu Việt, Mặc Quân Phù Đồ. Để nghênh đón “Hắn”, Nhung Trăn vương lại có thể tự mình tới đây, sự coi trọng của vương đối với “Hắn” quả là không tầm thường, sợ rằng quan hệ của hai người này cũng không chỉ đơn giản là quân thần…



Vu Việt ôm Mặc Phi đi vào gian phòng mà thành chủ đã sắp xếp cho bọn họ, sau khi ăn uống đơn giản xong liền dặn dò người hầu chuẩn bị nước ấm cho mọi người tắm rửa.



Bôn ba mấy ngày liền, tất cả mọi người đều đã mệt lử.



“Mang nước nóng của bổn vương và Phù Đồ vào cùng một phòng.” Nghe Vu Việt dặn dò như vậy, hiển nhiên là muốn tắm chung với Mặc Phi.



Mặc Phi vội vàng ngăn người hầu đang chuẩn bị lui ra: “Đợi chút. Chủ công, ngài tắm trong này có vẻ không được hay cho lắm, thành phủ đại nhân chắc chắn đã chuẩn bị bể tắm thoải mái cho Chủ công rồi.” Các quý tộc thường rất chú trọng đến bể tắm, lò sưởi đặt ở vách tường, ống thoát nước lớn làm bằng gốm sứ, v.v… Trong hoàng cung cũng có mấy kiểu bể khác nhau, chuyên sử dụng để quân vương và phi tần cùng tắm. Mà phần lớn những gia đình bình thường thì sử dụng thùng hoặc là chậu tắm, khi đổ nước cũng không tiện.



Vu Việt là người tôn quý nhất ở Chiếu Quốc, sao có thể tắm rửa ở trong phòng của hạ thần? Quan trọng hơn là Mặc Phi cũng không muốn tắm chung với hắn.



“Phù Đồ nói rất đúng, vậy Phù Đồ cũng tới đó tắm cùng với bổn vương đi.” Lúc này Vu việt mới nhớ ra tắm trong bể thoái mái hơn tắm trong thùng.



Này, nàng cũng đâu có ý này. Mặc Phi buồn bực, vẻ mặt lại vẫn bình tĩnh nói: “Đa tạ Chủ công, Phù Đồ vẫn quen tắm rửa một mình.”



Vu Việt liếc mắt nhìn “Hắn”, nói: “Phù Đồ lo lắng cho bổn vương đấy sao.”



“Chủ công anh minh.” Mặc Phi đáp lại một câu, không đổi sắc mặt.



“…” Vu Việt nổi giận.



“Ngươi quá coi thường định lực của bổn vương rồi.”



Định lực? Mặc Phi cụp mắt nhìn về phía khác, từ chối cho ý kiến.



Vu Việt hơi ngứa răng, cảm thấy bản thân bị xem thường, dám nói như thế với hắn, cả thiên hạ này chỉ có mình Phù Đồ.



“Vết thương ở chân ngươi chưa lành, tự đi lại không tiện, bổn vương có thể xoa bóp chân giúp ngươi.” Mặc kệ Phù Đồ có muốn hay không hắn cũng không muốn bỏ qua cơ hội được tắm chung với “Hắn” này.



“Loại việc xoa bóp như thế sao có thể phiền đến Chủ công? Gọi người hầu là được rồi.” Mặc Phi đang suy nghĩ có nên tìm một người hầu tới đây làm việc đó hay không.
Sau khi Vu Việt tắm rửa xong, nhẹ nhàng khoan khoái đến tìm Mặc Phi, định cùng ngủ chung giường với nàng, mấy ngày rồi vẫn như thế, Vu Việt đã ôm nàng ngủ thành thói quen.



Kết quả vừa mới vào viện đã nhìn thấy một màn như vậy, nổi giận trong lòng đương nhiên chẳng phải nhiều lời.



Hắn bước về phía hai người Mặc Phi, sắc mặt lạnh lùng, khí thế lạnh băng khiến cho người ta phải run sợ.



Mặc Phi dừng động tác, quay đầu lại nhìn cùng Dư Sơ.



Dư Sơ thấy là Vu Việt, vội vàng quỳ xuống hành lễ.



Mặc Phi cũng hơi khom người thi thễ.



“Ngươi, cút ra ngoài.” Vu Việt đoạt cái lược trong tay Mặc Phi ném về phía Dư Sơ, Dư Sơ bị đau kêu lên một tiếng.



“Chủ công.” Mặc Phi không nhịn được mà kinh sợ mấy phần.



Dư Sơ quỳ lùi lại mấy bước, hơi ngẩng đầu nhìn Mặc Phi vài lần, Mặc Phi nháy mắt với nàng, bảo nàng rời đi.



Dư Sơ hiểu ý, cáo lỗi vài tiếng rồi lui ra ngoài, trước khi đi còn lo lắng nhìn Mặc Phi vài lần.



“Chủ công, nổi giận chuyện gì thế?” Mặc Phi thản nhiên rót cho hắn một chén trà.



“Nàng ta có thân phận gì? Mà để ngươi chải đầu giúp nàng ta?” Vu Việt lạnh giọng chất vấn.



Mặc Phi bình thản nói: “Dư Sơ và Phù Đồ, tuy là chủ tớ nhưng tình như huynh muội, Chủ công chớ trách mắng nàng.”



“Huynh muội? Làm gì có người huynh nào chải đầu cho muội muội? Lại còn tắm chung với muôi muội? Ngươi nghĩ bổn vương là kẻ ngốc à?” Vu Việt nghĩ đến dáng vẻ ái muội vừa rồi của hai người, lửa giận trong lòng bùng nổ.



“Vậy Chủ công muốn thế nào?” Mặc Phi rất không thích tính cách bá đạo của Vu Việt.



“Đuổi nữ tử kia đi càng xa càng tốt!” Phù Đồ chưa bao giờ từng thân mật quá với người hầu như thế, điều này khiến cho hắn có cảm giác nguy cơ, dù sao Phù Đồ là nam tử, nếu như “Hắn” muốn sủng hạnh nữ nhân nào đó, người khác chỉ biết cười trừ. Nhưng mà Vu Việt cứ nghĩ đến Phù Đồ vui vẻ cùng với nữ tử xa lạ trên giường là trong lòng lại không nghẹn được ghen tị và sát ý.



Mặc Phi thầm hít một hơi, nhắc nhở bản thân không để ý tới nam nhân này.



Nàng suy nghĩ, hỏi: “Chủ công, tương lai Phù Đồ chắc chắn sẽ gặp thêm nhiều người, có nam có nữ, có thân có quen. Nếu mà Phù Đồ cứ gần gũi người nào là đuổi người ấy đi, như vậy thì bên cạnh Phù Đồ còn lại được ai nữa?”