Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 2294 : Zero? zero! [1]
Ngày đăng: 03:13 30/04/20
ASơ nhìn bên ngoài, trầm giọng nói: “Chúng ta phải đi thôi.”
Ở đây cường độ tín hiệu quá lớn, sẽ nhanh chóng bị phát hiện.
Mân Hinh gật đầu, thu dọn đồ đạc rồi nhanh chóng theo A Sơ rời khỏi nơi này.
Trong phòng chỉ huy, chú Hạng ngồi trên ghế sofa, nhìn hình ảnh theo dõi toàn bộ đảo Kim Cương, tuy không thấy bóng dáng bất cứ ai, thế nhưng ông ta biết nơi này có người lạ.
“Đúng là một đêm mất ngủ.” Chú Hạng hơi nhếch môi, quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực đứng ở bên cạnh mình, “Cậu nói có đúng không?”
Sở Ninh Dực khoanh hai tay trước ngực, cũng nhìn chằm chằm vào những gì xuất hiện bên trên.
Hình ảnh rất rõ ràng, ngoại trừ đám người đang đuổi bắt người ra, quả thực không nhìn thấy bóng dáng của người đột nhập đâu. A Sơ, Lạc Hiên, Phong Phong đều là cao thủ lẩn trốn, anh không lo lắng chút nào.
Có điều việc Lạc Hiên đến đây lại nằm ngoài dự liệu của anh.
“Có thể chỉ là tín hiệu sai lệch.” Sở Ninh Dực thản nhiên nói.
Chú Hạng đứng dậy, lắc lắc tay mình, “Lần duy nhất tín hiệu sai lệch đã bỏ sót sự đột nhập của cậu. Con bé kia đúng là một lòng vì cậu, tôi mời nó tới nó cự tuyệt, giờ lại tự mình tới.”
Sở Ninh Dực cười một cách tao nhã, chỉ có điều nụ cười này khiến chú Hạng cảm thấy thật gai mắt.
“Đưa cậu ta đến phòng tối.” Chú Hạng bị chọc giận liền nhìn Sở Ninh Dực với ánh mắt ngoan độc, “Tôi sẽ cho cậu thấy.”
Đằng sau Sở Ninh Dực xuất hiện hai người đàn ông mặc đồ phòng độc. Sở Ninh Dực nhếch môi nhìn chú Hạng: “Chúng ta cứ chờ xem.”
“Dẫn đi!” Chú Hạng cả tiếng nói.
Sở Ninh Dực không cần bọn họ khống chế, tự mình đi ra ngoài trước.
Chú Hạng chống hai tay trên mặt bàn, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh, nghiêng mặt nhìn bóng lưng Sở Ninh Dực rời đi, “Tôi sẽ cho cậu thấy, bản sao phục chế cũng là thật.”
Cũng giống như, Delia, chỉ cần ông ta cứu sống Delia, cô ấy sẽ là thật.
Điều kiện của phòng tối còn kém hơn căn phòng trước bọn họ ở rất nhiều, bên trong toàn mùi mục nát, trên mặt đất thậm chí còn có một thi thể đã mọc đầy rêu xanh, hơn nữa bởi vì quanh năm ẩm thấp nên trên vách tường cũng mọc đầy rêu.
An Phong Dương dạo qua một vòng căn phòng này, chép miệng: “Sao cậu lại đi đắc tội người ta chứ, đãi ngộ của chúng ta từ khách quý nhoắng cái đã biến thành tù nhân rồi.”
Sở Ninh Dực lại không thèm để ý chút nào, chắp tay đứng ở chính giữa gian phòng, vẫn nhìn thi thể dưới đất kia.
An Phong Dương đi một vòng xong, thậm chí còn sờ xoạng lớp rêu xanh bên trên, lại chép miệng mấy tiếng nữa rồi lau sạch ngón tay của mình.
“Nói đi, cố tình khích bác ông ta để tới nơi này là vì cái gì?” An Phong Dương lau sạch xong liền đút tay vào túi quần.