Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 2295 : Zero? zero! [2]

Ngày đăng: 03:13 30/04/20


Sở Ninh Dực nhìn An Phong Dương đứng ở trước mặt mình, “Hỏi cậu một câu.”



An Phong Dương gật đầu.



“Nếu như tôi giết Mân Hinh, cậu sẽ...”



“Dừng dừng, tôi không muốn nghe giả thiết này.” Sở Ninh Dực còn chưa nói hết, An Phong Dương đã ngắt lời anh. An Phong Dương nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Sở Ninh Dực liền biết anh đang nghiêm túc hỏi mình, “Tôi nghĩ tôi sẽ giết cậu đấy.”



An Phong Dương nghiêm túc nói.



Sở Ninh Dực gật đầu, không hề tức giận trước câu trả lời này.



An Phong Dương vẫn đứng đó nhìn anh, “Rốt cuộc thì cậu muốn nói gì hả?”



Sở Ninh Dực hất cằm ý bảo anh nhìn ra bên ngoài cửa sắt, “Cậu có nhận ra không, người hầu ở đây toàn bộ đều là người câm điếc, kể cả đám thuộc hạ kia cũng chỉ lúc nào cần dùng đến mới được thả ra...”



An Phong Dương dừng lại một chút, nhìn theo phương hướng anh chỉ, trong đầu nghĩ mấy ngày nay, hành lang lúc nào cũng yên tĩnh, có thể nói là đến một bóng người cũng không có, những người có thể mở miệng mấy ngày qua ngoại trừ chú Hạng ra cũng chỉ có Băng Tuyết và Lawrence.


Nhưng mà chú Hạng cũng đúng là bởi vì tình yêu đối với Delia mới gây ra những chuyện hiện tại, một kế hoạch ròng rã suốt ba mươi năm chỉ vì muốn cứu người mình yêu sống lại.



“Cái thứ gọi là tình yêu này, đúng là chẳng có gì hay ho cả.” An Phong Dương khẽ gắt một tiếng.



Sở Ninh Dực không có ý kiến gì với những lời này của anh, tình yêu vốn không sai, chỉ có yêu sai người mới là sai.



“Nghiên cứu người cải tạo gen, có lẽ ngay từ đầu đúng là để cứu Công chúa Delia, thế nhưng khi việc nghiên cứu hoàn thiện dần, dã tâm của ông ta cũng lớn hơn, muốn vươn xúc tu đi khống chế thượng tầng các nước lớn.” Sở Ninh Dực nói, tiếp tục ngẩng đầu nhìn trần nhà, “Một người như vậy, thậm chí còn không buông tha cho mọi người trong căn cứ, cậu đoán xem nơi chúng ta bây giờ đang ở là nơi nào?”



An Phong Dương tiếp tục nhìn chung quanh một lượt, “Địa bàn của BOSS cũ?”



“Không, nơi mà Delia và BOSS cũ bị giết. Đây là nơi mà ông ta kiêng kỵ nhất, cho nên ông ta mới để mặc chỗ này biến thành nơi bị toàn bộ căn cứ vứt bỏ.” Sở Ninh Dực nói, nhìn thoáng qua thi thể trên đất, lại bước tới gõ lên mặt tường một cái.



An Phong Dương trong nháy mắt hiểu rõ, nếu là nơi này, nhất định sẽ có lối ra, dù sao ở một nơi giết người như vậy, là BOSS ai cũng sẽ chưa cho mình một lối thoát, biết đâu có một ngày mình cũng bị ám sát thì sao?



Hai người tìm kiếm khắp gian phòng, cuối cùng An Phong Dương ghe được tiếng vang ở góc trong cùng của căn phòng tối ẩm ướt, “Sở Đại.”



Sở Ninh Dực nghe thấy tiếng gọi vội vàng bước qua. An Phong Dương đẩy miếng gạch về phía trước một chút, quả nhiên có thể di chuyển.



“Chú Hạng có thể nhốt chúng ta ở chỗ này, chứng tỏ ông ta căn bản không biết nơi này có lối ra. Cho nên chú Hạng trước khi soán quyền, thậm chí còn không phải là một trong những kẻ lãnh đạo của căn cứ này.” Sở Ninh Dực nói, bảo An Phong Dương đặt miếng gạch lại, sau đó cởi áo khoác của mình treo trên vách tường, rồi mới cùng An Phong Dương rời khỏi nơi này.