Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 29 : Muốn tìm cha dượng cho con trai tôi sao? cô dẹp cái ý định đó đi!
Ngày đăng: 02:49 30/04/20
Có thể cái em gái nhà anh ý!!!
Thủy An Lạc điên cuồng mắng chửi trong lòng, nhưng cô cảm thấy mình là một người văn minh hiện đại nên chuyện này vẫn cần phải được giải quyết một cách văn minh.
"Sở tổng, tôi không rõ cuộc đời anh thế nào! Nhưng đại ca à, tôi còn phải gặp được tình yêu tươi đẹp của cuộc đời mình nữa chứ. Anh làm thế sau này tôi phải sống thế nào?" Thủy An Lạc nhất định phải nói cho ra nhẽ.
Gặp gỡ tình yêu của đời mình?
"Cô muốn tìm cha dượng cho con trai tôi sao?" Mặt Sở Ninh Dực bắt đầu đen lại.
"Chậc, tôi cũng đâu để ý chuyện anh tìm cho con trai tôi một mẹ kế nam đâu." Thủy An Lạc trừng mắt nhìn anh.
"Dù sao thì anh cũng mau làm rõ chuyện này đi."
"Làm rõ kiểu gì, nói đây là ảnh ghép?" Sở Ninh Dực hừ lạnh, sau đó hời hợt liếc cô một cái.
"Chẳng lẽ cô không thấy người chịu thiệt trong chuyện này là tôi à?"
Chẳng lẽ cô không thấy người chịu thiệt trong chuyện này là tôi à?
Là tôi à?
Là tôi à?
Là tôi à?
Thủy An Lạc cảm thấy một luồng hơi bị chặn lại ngay ở cổ họng. Cô chỉ hận không thể biến nó thành một ngụm máu rồi phun chết anh ta luôn đi.
Anh thiệt cái méo gì chứ!
[An Phong Dương: Sao em có thể nhào vào Dực Dực nhà anh vậy chứ. Trái tim anh tan nát hết cả rồi này.]
Mân Hình đọc câu trả lời của An Phong Dương thì khóe miệng liền giật giật, cô không nhịn được liếc anh ta một cái: "Rốt cuộc anh với anh Sở đang làm cái gì thế?"
"Sở Ninh Dực muốn muốn đem Thủy gia cho Lạc Lạc chơi, đúng lúc trước đó An Giai Tuệ lại chọc phải Sở Ninh Dực! Em biết đấy, tên đó luôn thích chơi kiểu một mũi tên trúng hai đích, vừa cướp được Thủy gia, lại quăng cho bà xã chơi được, cớ sao không làm chứ."
[Thủy An Lạc: Hiểu lầm thôi, Anh Xinh Trai! Xin anh hãy tha thứ cho Em Đẹp Gái nhất thời bị sắc đẹp làm mê muội lý trí này nhé, tuyệt đối sẽ không có lần sau đâu, em thề!]
"Sau khi cô ấy bị Thủy gia đuổi đi cũng không liên lạc gì với bọn anh sao?" Mân Hinh tò mò hỏi, có thể nhìn ra quan hệ của hai người cũng rất tốt mà.
"Em trông Lạc Lạc yếu ớt thế thôi chứ con bé quật cường hơn bất cứ ai đấy! Nếu lần này không phải có người cố tình làm lộ chuyện của đứa bé chắc bọn anh còn chẳng biết con bé vẫn còn sống ở thành phố A này đâu."
[An Phong Dương: Được rồi, nể tình Dực Dực nhà anh đã dỗ anh nên anh tha thứ cho em đấy.]
Ố ồ ồ...
Thủy An Lạc cực kỳ sung sướng, cô chỉ chờ có mỗi câu này thôi đấy. Thế này thì cô có thể chụp lại màn hình cái đoạn chat này, sau đó đem lên mạng nói cho mọi người biết đây chỉ là một sự hiểu lầm thôi là được rồi.
[Thủy An Lạc: Anh Xinh Trai, anh cứ yên tâm đi! Chuyện này chắc chắn không có lần sau nữa đâu.]
Thủy An Lạc sung sướng chạy chụp màn hình, còn An Phong Dương cũng bỏ laptop ra rồi cúi đầu nhìn Mân Hinh: "Thật ra sau khi Lạc Lạc bị đuổi khỏi Thủy gia, con bé cũng chẳng làm gì cả, nhưng mà anh thấy... rõ ràng là có kẻ không muốn buông tha cho nó.”
Mân Hinh hơi mím môi: "Thế giờ các anh định làm gì, cứ cho lúc đầu là vì từ hôn đi! Nhưng cũng đâu thể..."
"Hửm, em nghĩ Sở Ninh Dực làm vậy là vì anh sao? Cậu ta chỉ làm thế vì bản thân thôi, không nói chuyện này nữa, ngủ đi." An Phong Dương nói xong liền kéo Mân Hinh nằm xuống.
Thủy An Lạc sau khi chụp được màn hình rồi thì đăng lên khung bình luận, cái này có thể chứng minh cô chỉ vô tình phá vỡ tình cảm CP giữa hai người họ thôi. Chắc sáng mai là cô có thể tự giải quyết được chuyện này rồi.