Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 30 : NUÔI CON CHÍNH LÀ ĐANG HẦU HẠ MỘT VỊ "TỔ TÔNG"

Ngày đăng: 02:49 30/04/20


Thủy An Lạc đăng bài xong liền tắt máy đi ngủ. Cô không hề biết rằng bài của cô đăng lên chưa đến ba phút đã bay thẳng lên top. Có điều, hầu hết bình luận đều là tỏ vẻ kinh ngạc vì nghĩ cô giả mạo vợ cũ của Thái tử gia tập đoàn Sở Thị.



Lúc Sở Ninh Dực đang nằm chơi với cậu con trai tràn trề sinh lực của mình thì trông thấy tin về bài viết của cô, tất nhiên anh cũng thấy luôn cái ảnh chụp màn hình đó.



"Nhất thời bị sắc đẹp làm mê muội lí trí", từ ngữ như thế này mà cô cũng dùng cho được.



"A bu bu bu ~"



"Mẹ con đúng là ngốc thật." Sở Ninh Dực véo véo gương mặt bụ bẫm của con trai, sau đó quẳng điện thoại lên bàn.



"Phì phì..." Tiểu Bảo Bối chưa đầy bảy tháng vẫn tự phun mưa chơi một mình.



Thủy An Lạc thật sự rất ngốc, cô tưởng nếu cô dùng tên thật của mình thì người ta sẽ tin cô sao, đúng là một cô nhóc ngây thơ chưa trải đời.



"Ngủ thôi." Sở Ninh Dực một tay xách cổ áo của bé con lên đặt về giường của nó. Cậu nhóc ê a một tiếng, hình như còn chưa kịp phản ứng lại đã an toàn chạm đất rồi.



Sở Ninh Dực ngồi bên cạnh giường nhìn đôi mắt mở to của con trai, ngủ cả ngày, đến tối lại thức: "Con trai, con đang sống theo thời gian bên Mỹ đấy à? Cho dù có sinh lệch múi giờ đi chăng nữa thì bao nhiêu lâu thế rồi cũng nên điều chỉnh lại rồi chứ.”



Tiểu Bảo Bối giơ hai cánh tay như củ sen lên, ra vẻ dễ thương đòi bế, người ta vẫn chưa buồn ngủ mà.



Nhớ lại lần trước bé con cũng làm vậy nhưng anh không phản ứng gì lại khiến thằng bé khóc ầm lên, lần này Sở tổng nheo mắt suy nghĩ kỹ xem động tác này của cu cậu có ý nghĩa gì.



Bé con giơ tay ra một lúc lâu nhưng chỉ thấy daddy đẹp trai của mình đứng đó nhìn, cái miệng nhỏ méo xệch chuẩn bị gào lên bất cứ lúc nào.



Sở Ninh Dực cau mày đưa tay ra bế con lên, lúc này thằng nhóc mới lập tức thu lại cái vẻ mặt chực khóc lã chã của mình.



Cả đêm Sở tổng vĩ đại của chúng ta chỉ có một suy nghĩ, nuôi con chính là đang hầu hạ một vị "tổ tông", chí ít là tối nay anh đừng hòng ngủ được.



***
Hà Tiêu Nhiên nghe xong liền đi thẳng lên gác.



Thủy An Lạc đứng dưới tò mò nhìn theo, Lạc Ninh? Con trai cô có cái tên này từ lúc nào vậy?



Còn nữa, ai đặt tên mà lười thế, Sở Ninh Dực - Thủy An Lạc, mỗi người lấy một chữ... tên con trai cô cứ thế mà ra đời à?



Thủy An Lạc thầm khinh bỉ Sở Ninh Dực trong lòng, nghĩ rồi cô cũng phi thẳng lên lầu luôn, dù sao bà mẹ chồng ghét bỏ cô cũng đến rồi, có lẽ cô nên lợi dụng sự chán ghét của bà ấy khiến Sở Ninh Dực đuổi mình đi mới được. Thủy An Lạc nghĩ thế rồi cười thô bỉ một cái, à không không... không phải thô bỉ mà là cười tự hào mới đúng, Thủy An Lạc cô đây thông minh quá đi mất.



Thủy An Lạc lên đến nơi thì thấy Hà Tiêu Nhiên đang đứng bên cũi ngắm Tiểu Bảo Bối đang say giấc ngủ, bà cau mày nói: "Gầy quá, không biết nuôi rồi."



Thủy An Lạc khựng lại, sao cô lại cảm thấy con trai mình thế là vừa rồi nhỉ?



"Nuôi sữa mẹ hay sữa bột?"



"Hầu hết là sữa mẹ ạ." Thủy An Lạc dè dặt trả lời, hết cách rồi, ai bảo mẹ chồng trước của cô mạnh mẽ quá làm chi, cô nào dám khinh suất chứ.



Hà Tiêu Nhiên thấy cô đáp vậy liền ngoảnh lại nhìn cô một lượt từ trên xuống, trong mắt tràn đầy bất mãn: "Cô gầy quá."



Thủy An Lạc lại ngẩn ra lần nữa, sao cô cứ cảm thấy tình huống này nó sai sai thế nào ấy nhỉ, đáng nhẽ mẹ chồng trước của cô phải chỉ vào mũi cô nói là "Cô không xứng với con trai tôi" mới đúng chứ nhỉ? Nói vậy cô mới có lý do chính đáng để bế con cuốn gói khỏi cái nhà này. Tại sao tình tiết lại không khớp với kịch bản thế này?



"Vâng, vâng, cháu yếu lắm." Thủy An Lạc cười ha ha, cô yếu quá mà cho nên mau đuổi cô đi đi!



"Bắt đầu từ ngày mai trở đi, tôi sẽ bảo thím Vu qua đây bồi bổ cho cô." Hà Tiêu Nhiên ngạo nghễ nói tiếp.



"Không cần đâu." Thủy An Lạc hoảng sợ thốt lên khiến Hà Tiêu Nhiên quay lại nhìn cô với vẻ không vui. Thủy An Lạc ngại ngùng cười nói: "Cô à, thật ra cô không cần nói gì đâu, cháu bế Tiểu Bảo Bối đi ngay đây. Cô xem nếu được thì cho cháu đi xuống dưới nhà cùng với? Cháu không có thẻ nên không xuống được."



"Đi? Ai bảo cô đi?" Hà Tiêu Nhiên lạnh lùng lên tiếng.