Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3204 : Hiệp hai của cậu hai và ảnh đế [9]

Ngày đăng: 03:22 30/04/20


Sư Niệm nghe Sở Lạc Nhất nói, ra khỏi thang máy cô đã hiểu đại khái được mọi chuyện rồi. Dương Giai vào núi vốn có ý định cứu người, cuối cùng bản thân lại xảy ra chuyện nên được Sở Húc Ninh cứu ra, lúc này vẫn đang ở trong viện.



Sư Niệm vào phòng nghỉ của mình, đóng cửa lại nói: “Sau đó thì sao, giờ cô ta đang ở viện, Húc Ninh không sao chứ?”



“Anh Húc Ninh không sao, vẫn còn đang diễn tập quân sự này.” Sở Lạc Nhất trả lời cô, bỗng nghĩ đến điều gì đó lại ngẩng lên nói: “À đúng rồi, nếu chị không có việc gì thì đến đây đi, gần đây em không được tham gia diễn tập, chị tới đây chơi với em.”



“Giờ vẫn chưa được, chị phải đi gặp Ngũ Vi đã. Chờ chị giải quyết xong chuyện này đã nhé.” Sư Niệm nằm ra sofa, lại nói: “Chuyện ở Malaysia không thể kết thúc đơn giản như thế được. Con mụ Cổ Nguyệt kia không phải thứ tốt đẹp gì, ít nhất cũng không thể để cô ta được lợi.”



“Ok.” Sở Lạc Nhất bất đắc dĩ, “Thế chị cứ làm việc của chị đi, tới lúc đó chắc em cũng sắp vẽ xong rồi.”



“Vậy thì vừa hay em có thể đi gặp anh tình nhân của mình mà.” Sư Niệm bật cười, “Đừng tưởng là chị không biết em đang nghĩ gì nhé.”
“Vậy thì vừa hay em có thể đi gặp anh tình nhân của mình mà.” Sư Niệm bật cười, “Đừng tưởng là chị không biết em đang nghĩ gì nhé.”



Sở Lạc Nhất cười tí tởn, lăn lộn trên giường, “Chị không đến thật à? Chị yên tâm để anh Húc Ninh nhà chị ở đây thế sao?”



“Có gì mà không yên tâm chứ?” Sư Niệm xì một tiếng, “Chủ yếu là vì chị phải lập tức giải quyết chuyện Cổ Nguyệt. Ai biết được sau lưng cô ta có ai gây chuyện nữa không. Chị không tin là cô ta sẽ không trả thù chị đâu.”



“Nói cũng phải.” Sở Lạc Nhất nghĩ, “Con mẹ Cổ Nguyệt đó em cũng thấy có vấn đề, trước đây chị với cô ta không gây thù chuốc oán gì với nhau, giờ vừa mới kết thù sao cô ta lại làm khó chị trước rồi?” Sở Lạc Nhất ngồi dậy, nhìn tờ giấy trước mặt mình, “Chị tính đi gặp Ngũ Vị thế nào, không phải hiện tại cô ta đang bị nhốt bên quân khu a?”



Sư Niệm nhìn trần nhà, mắt đảo quanh, “Chắc sẽ có cách thôi, nói không chừng người ta còn đang đợi chị đến cũng nên.” Trước đây lúc Sở Húc Ninh hỏi cô, cô còn thấy lạ, nhưng giờ cô cũng có thể biết đám người này đang đợi cô, cho nên không đi cũng phí chứ.



“Được rồi, em làm việc của em trước đi, chị sắp xếp một chút rồi cũng đi gặp con mụ Ngũ Vi kia một lát đấy.” Sau khi nghe Sở Lạc Nhất “Ừ” một tiếng, Sư Niệm liền dập điện thoại.
“Được rồi, em làm việc của em trước đi, chị sắp xếp một chút rồi cũng đi gặp con mụ Ngũ Vi kia một lát đấy.” Sau khi nghe Sở Lạc Nhất “Ừ” một tiếng, Sư Niệm liền dập điện thoại.



Sư Niệm nghĩ tới Dương Giai đang trong viện, chuyện này tạm thời gác lại đó đã, cô sẽ đi gặp Dương Giai sau.



“Tổ tông của tôi ơi, sao em lại bỏ chạy thế hả?” Chị Tám vừa vào đã lớn giọng nói, “Còn nữa, sao tự dưng Phong Ảnh đến lại rút lui vậy, thế này là ném cả quả bom vào làng giải trí đấy.”



“Không phải ba em đã nói lý do rút lui rồi đấy sao?” Sư Niệm nhoài lên lưng ghế sofa nhìn chị Tám đi vào, “Haiz, chị Tám này, giờ ai đang là người dẫn dắt Cổ Nguyệt thế.”



“Sao mà chị biết được? Chắc là quản lý riêng của cô ta thôi. Thì như em nói đấy, con nhỏ đó nhìn thì có vẻ tốt đẹp, ai ngờ bụng dạ lại xấu xa thế, giờ chị xem như đã hiểu rồi.”



“Ôi trời ơi, cuối cùng chị cũng nhìn rõ rồi đấy hả.” Sư Niệm cười nói, sau đó thấy chị Tám ngồi xuống phía đối diện cô, “Lát nữa em phải ra ngoài, mấy ngày sắp tới chắc sẽ không về đầu. Trước Tết chị đừng nhận thêm việc cho em nữa nhé.”



“Rồi, rồi, qua lần này thì chị cũng hiểu rồi, cái đám người được gọi là ngôi sao như các em ấy mà, đều vì đám quân nhân kia mà không màng gì tới công việc nữa hết.” Chị Tám thở dài, “Em chỉ cần đừng rút lui đột ngột là chị đã cảm tạ trời đất lắm lắm rồi.”