Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3205 : Hiệp hai của cậu hai và ảnh đế [10]

Ngày đăng: 03:22 30/04/20


Sư Niệm cười nhưng không nói gì nữa cả, tạm thời cô vẫn chưa có ý định lui khỏi làng giải trí.



Sau khi Sư Niệm ra khỏi Sở Thị, cô tới thẳng quân khu nơi đang giam giữ Ngũ Vi. Lúc này trước cổng quân khu vẫn có rất nhiều chiến sĩ canh giữ.



Sư Niệm xuống xe, tháo kính rồi nhìn vào trong. Trước cổng có một cảnh vệ đang canh gác nghiêm ngặt, so với những người trong Sư đoàn của Sư Hạ Dương thì có vẻ nhỏ hơn rất nhiều, có lẽ là người trong Lữ đoàn.



“Ai đấy, chỗ này không được đỗ xe.” Lính gác thấy Sư Niệm đỗ xe trước cổng, lớn tiếng nói, sau đó đi ra, chào bằng nghi thức quân đội với cô, “Thưa cô, chỗ này không thể đỗ xe được.”



Sư Niệm bỏ kính lại trong xe, quay ra nhìn anh lính kia, “Xin hỏi, Lữ đoàn trưởng lớn nhất của các anh hình như là Lữ đoàn trưởng Tiền đúng không, khiến anh chuyển lời có một người tên Sư Niệm tìm ông ấy.”



Anh lính gác khựng lại, sau khi chào xong lại chạy về, vào buồng thông báo trước cổng gọi điện thoại đi.



Nhưng sau khi anh dập máy, trên mặt lại hiện đầy vẻ tò mò. Hình như Thủ trưởng rất kích động. Anh ta nghe thấy Thủ trưởng hét lên, nhất định phải giữ người lại cho ông.



Lúc này anh lính gác lại chạy ra.



“Cô Sư, Thủ trưởng của chúng tôi sẽ ra ngay.”




“Lần này con tới đây là vì chuyện trước đó hả?” Lữ đoàn trưởng Tiền ngồi trên xe hỏi.



“Vâng, chú Tiền, con muốn gặp Ngũ Vi có được không?” Sư Niệm cũng không vòng vo nhiều, cô vào thẳng vấn đề.



Lữ đoàn trưởng Tiền hơi khựng lại, nheo mắt nhìn Sư Niệm đang lái xe, “Theo quy định thì không được.”



Sư Niệm nghe ông nói vậy liền biết thế này là đồng ý rồi, dù sao theo quy định thì không được, nhưng nếu ngoài quy định vẫn được mà.



Đến nơi giam giữ Ngũ Vi, Sư Niệm đứng ở cửa đã trông thấy người phụ nữ đang ngồi đờ người bên trong.



Hình như Ngũ Vi cảm nhận được gì đó nên đã quay phắt về phía Sư Niệm đang đứng.



“Triệu Tư Niệm, Triệu Tư Niệm, tôi không tung ảnh của cô ra ngoài, cô nói cho họ biết đi, không phải là tôi!” Ngũ Vi lảo đảo chạy tới, như thể đã tóm được chiếc cọc cứu mạng cuối cùng của mình.



Sư Niệm nhìn Ngũ Vị đang ngoài ra cửa. Cô ta không trang điểm, Sư Niệm gần như không thể nhận ra đó chính là người phụ nữ xinh đẹp tỏa sáng trên sân khấu trước đây.



“Triệu Tư Niệm, thật sự không phải là tôi mà.” Ngũ Vị nói tới đây liền bật khóc. Tuy trong quân đội không có ai ngược đãi cô ta, nhưng chỉ riêng nơi này thôi vốn cũng đã đủ khiến cô ta sợ hãi rồi.



Sư Niệm khuỵu xuống nhìn cô gái đã trượt xuống đất, nói: “Ngũ Vi, tôi chỉ hỏi có một câu thôi, cổ có nghiêm túc trả lời được hay không đều liên quan trực tiếp tới sự trong sạch của cô



“Cô hỏi đi, hỏi đi, chuyện gì tôi cũng sẽ nói cho cô biết hết.” Ngũ Vị cuống cuống nói.