Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 354 : Mong đàn anh có thể nhìn ra được tấm lòng của kiều nhã nguyễn đối với anh
Ngày đăng: 02:52 30/04/20
Lúc Thủy An Lạc gặp được Kiều Tuệ Hòa thì cũng đã là buổi tối ngày thứ hai sau khi tới nơi cứu trợ, tinh thần tràn đầy sức sống của cô lúc này cũng đã bị thay thế bởi vẻ mệt mỏi.
Kiều Tuệ Hòa trông thấy Thủy An Lạc, trên gương mặt mệt mỏi liền lộ ra vẻ chán ghét, một lúc sau bà mới lên tiếng: "Các cô tới đây làm gì?"
Kiều Nhã Nguyễn khom người đập đập hai cái chân mỏi nhừ do làm việc liền tù tì suốt mười mấy tiếng đồng hồ, không trả lời lại câu hỏi của Kiều Tuệ Hòa mà chỉ im lặng, tới đây làm gì á? Chẳng lẽ để đi nghỉ chắc?
Thủy An Lạc sắp xếp những thứ như băng vải bỏ đi cùng kéo, kim các thứ xong, ngẩng lên nhìn Kiều Tuệ Hòa đang ngồi nghỉ cách đó không xa: "Nơi này có nhiều tình trạng đột phát có thể học hỏi, nên bọn cháu xin đàn chị cho đến đây cùng.”
Kiều Tuệ Hòa hừ một tiếng rồi nhắm mắt lại, không để ý tới hai người họ nữa.
Thủy An Lạc với Kiều Nhã Nguyễn nhìn nhau, bĩu môi rồi lại tiếp tục thu dọn đồ đạc.
"Cuối cùng mưa cũng ngớt đi một tí rồi." Thủy An Lạc vừa thở dài vừa nói: "Này, sao mày không chạy đi tìm đàn anh đi? Không phải mày tới đây là vì anh ấy à?”
"Đừng nói nữa, anh ấy lại cùng quân đội chạy đến tiền tuyến rồi, giờ tao chạy theo để tìm chết à?" Kiều Nhã Nguyễn nằm bò ra bàn thở dài nói: "Mày nói xem, tao vượt ngàn dặm tới đây để làm cái gì chứ?"
Hai người đang nói chuyện thì bỗng thấy Mặc Lộ Tức bế một đứa bé chạy tới. Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn đưa mắt nhìn nhau rồi vội vàng đội mưa chạy sang cái lều vải kia, cả người đứa bé toàn là máu, nhất là trên trán, máu tươi bị nước mưa xối vào chảy tràn lan trên mặt.
"Thuốc sát trùng, kim khâu, kéo, băng vải." Mặc Lộ Tức vừa mới lên tiếng, Kiều Nhã Nguyễn đã nhanh chóng đem những thứ anh cần ra theo đúng thứ tự.
"Lạc Lạc, giữ chân đứa bé lại, đừng để nó giãy." Mặc Lộ Túc vừa nói vừa dùng thuốc sát trùng khử trùng vết thương trên đầu của đứa bé.
Thủy An Lạc vừa nhìn rõ vết thương kia lập tức hít một luồng khí lạnh, vết thương như vậy hẳn là bị cái gì đó đập vào rồi lại bị vật nhọn rạch qua cho nên mới sâu như vậy, hiện giờ đang không ngừng trào máu.
Đứa trẻ khóc rất dữ, Thủy An Lạc cố đè chặt hai vai để nó không thể giãy giụa làm ảnh hưởng đến việc chữa trị.
Cô ngẩng đầu nhìn hai người kia phối hợp đến không chê vào đâu được, khóe miệng từ từ kéo lên, mong là đàn anh có thể nhìn ra tình cảm chân thành của Kiều Nhã Nguyễn đối với anh ấy.
Sau đó có lẽ thuốc mê bắt đầu có tác dụng nên đứa bé kia dần dần chìm vào giấc ngủ, lúc này Thủy An Lạc mới có thể từ từ buông hai cái tay đã ê ẩm của mình ra.
Khâu vết thương cho đứa bé xong, Mặc Lộ Túc thở phào một cái rồi ngẩng lên nhìn hai người: "Lạc Lạc, em còn phải học hỏi Nhã Nguyễn nhiều vào, không thể cứ chỉ trợ giúp mãi như thế được.”
Thủy An Lạc cúi đầu, bĩu môi, cô không biến thái được như Kiều Nhã Nguyễn đâu.