Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 3650 : Nhớ cho kỹ, cứng quá dễ gãy [2]

Ngày đăng: 03:27 30/04/20


Không sai, anh là quân nhân.



Nhưng quân nhân không có nghĩa là người nhà mình bị người ta ức hiếp thì mình vẫn không thể ra tay



bảo vệ.



Lúc Đoàn trưởng đuổi ra đến nơi, thấy Cố Tỉ Thành rời đi vội vàng đuổi theo.



Chị dâu kia cũng đưa con đuổi theo. Tiểu Quỷ Quỷ vẫn nằm bò trên vai mẹ mình nhưng không còn khóc nữa, chỉ hơi thút thít, mặt đầy vết nước mắt.



Chị dâu nhìn mà cũng thấy đau lòng, bỗng cảm thấy cái tát kia thật sự rất đáng đánh.



Cố Tỉ Thành chuẩn bị đến thành phố A. Đoàn trưởng muốn giữ cũng không giữ anh lại được. Lúc Cố Tỉ Thành vào phòng làm việc của Lãnh đạo, Sư đoàn trưởng phụ trách xây dựng quân đội đặc chủng mới này cũng vừa dập máy, hiển nhiên là đã biết đến chuyện này.



Đoàn trường bất đắc dĩ nhún vai, anh ta không kéo lại nổi.



Cố Tỉ Thành vào tới nơi, trực tiếp ném quân hàm lên bàn Sư đoàn trưởng, “Chức Lữ đoàn trưởng này tôi không làm nữa, ai thích làm thì làm.”



“Cố Tỉ Thành, cậu làm cái gì thế hả?” Sư đoàn trưởng lớn tiếng trách cứ, “Không cần quy củ nữa hả?”




“Quy củ, giờ ngài còn nói chuyện quy củ với tôi? Chuyện lần trước cô ta làm, ngài nói không có chứng cứ xác thực nên cũng không tiện làm gì. Mấy năm nay, không những cô ta không đi còn chạy tới chỗ tôi dương oai tác quái, lần này con trai tôi mệnh lớn, một ngày nào đó bị cô ta giết chết thì tôi đi đâu để tìm lại con trai tôi hả?” Lần này Cố Tỉ Thành muốn thù cũ hận mới tỉnh hết một lượt, “Chuyện lần trước cũng vậy, may mà vợ tôi không sao, lỡ mà xảy ra chuyện gì thật, ngài còn có thể ngồi đây được nữa chắc?”



“Cố Tỉ Thành.”



“Thủ trưởng, Thủ trưởng, ngài không biết thằng bé bị ngã đến mức nào đầu, lão Cố xót con cũng là chuyện bình thường thôi” Đoàn trưởng vội vàng kéo Cố Tỉ Thành lại, đứng giữa làm người giảng hòa, “Tôi cũng cảm thấy thái độ của bác sĩ Châu không phù hợp ở lại quân doanh chúng ta” Lúc Đoàn trưởng nói câu này, thái độ rất nghiêm túc.



“Kể cả cô ta không ở trong quân doanh của chúng ta, hôm nay tôi cũng phải nói rõ luôn, có cô ta thì không có tội, các người muốn giữ lại cô ta, được, có thể, tôi đi. Cố Tỉ Thành tối đây ngay đến vợ con mình còn không bảo vệ được thì còn bảo gia vệ quốc cái quái gì nữa?” Cố Tỉ Thành nói xong dứt khoát bỏ đi luôn.



“Cố Tỉ Thành, cậu muốn chọc tôi tức chết đấy hả?” Thủ trưởng vỗ vỗ ngực mình, ngồi xuống ghế, cảnh vệ vội đưa thuốc tới.



Đoàn trưởng thấy vậy lại vội vàng chạy ra ngoài đuổi theo anh.



“Lão Cố, lão Cổ..”



Đoàn trưởng kéo người lại: “Sao cậu lại nổi giận đùng đùng lên thế chứ?”



Điều mà Đoàn trưởng không biết là, không chỉ con bị đánh, mà Sở Lạc Nhất vì con trai còn điên lên, thật sự phát điên rồi. Đây là lần đầu tiên anh thấy Sở Lạc Nhất nổi giận, ít nhất cũng là lần đầu tiên anh thấy cảnh sấm chớp rền vang như thế.




Sở Lạc Nhất tức giận hay xảy ra chuyện gì đều là chuyện khiến mẹ vợ anh lo lắng nhất.



Mà một khi Sở Lạc Nhất đã nổi giận, thì không phải là chuyện mà anh có thể cứu vãn lại được.



Trước kia lúc anh đi, Sở Lạc Nhất cũng không thật sự giận, cùng lắm cô cũng chỉ hận anh.



Nhưng lần này nếu vì chuyện của con trai, anh không nói gì thì có nghĩa là chuyện giữa họ xong thật rồi.



Hơn nữa, anh quả thật rất xót con trai. Châu Thiên Thiên đã chạm vào giới hạn cuối cùng của anh. Lần này anh tuyệt đối không thể tha thứ cho cô ta được.



“Nhưng nếu như vì chuyện này mà Châu Thiên Thiên bị cho giải ngũ thì sau này cô ta sẽ xong đời đấy” Đoàn trưởng lên tiếng nhắc nhở.



“Liên quan gì đến tôi? Người như thế mà làm bác sĩ, không sợ không cứu được người mà còn hại người hay sao?” Cố Tỉ Thành gay gắt nói.



Đoàn trưởng: “...”



Câu này cũng có lý.



“Được rồi, mau về xem hai mẹ con họ thế nào rồi đi” Đoàn trưởng nói.



Lúc này, Cố Tỉ Thành cũng đã bình tĩnh lại, “Không vội, tôi phải tới chỗ ba VỢ một chuyến đã, tôi đi trước nhé”



Đoàn trưởng nghe thấy vậy liền khựng lại, bên phía Sở Ninh Dực à... Đoàn trưởng hít sâu một hơi rồi khẽ vỗ lên vai Cô Ti Thành, “Chúc cậu may mắn, bị thương quay về biết đâu em dâu có thể quan tâm tới cậu hơn.”