Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 41 : Định giới thiệu mùa xuân thứ hai cho em à?
Ngày đăng: 02:49 30/04/20
"Chuyện topic kia tôi sẽ công khai nói rõ." Sở Ninh Dực nói rồi lướt qua cô bước lên lầu.
Thủy An Lạc chớp mắt, công khai nói rõ?
Nói gì? Nói cô nhất thời không kiềm chế được nhào vào Sở tổng, thiếu chút nữa hủy hoại chuyện tốt đẹp giữa anh ta và "vợ nhỏ" nhà anh ta à?
Mấu chốt là, đâu phải cô không nhịn được, cô mới là người bị vồ cơ mà.
Sở Ninh Dực bước tới khúc quanh cầu thang, quay đầu lại nhìn cô gái vẫn đứng đờ ra đó: "Còn nữa, sau này đừng có dùng cái cách ngu ngốc như vậy, sẽ không có ai tin cô đâu."
Thủy An Lạc bị nghẹn, tức tối nghểnh cổ nhìn Sở Ninh Dực: "Ai ngu ngốc hả?" Chẳng phải là vì cô không còn cách nào khác mới làm vậy hay sao? Nếu có cách thì việc gì cô phải nửa đêm nửa hôm đi tìm An Phong Dương?
Thủy An Lạc ấm ức không thôi, rõ ràng tại anh ta mà chuyện này mới bị đăng lên, không giúp cô thì thôi còn mắng cô ngốc nữa.
Sở Ninh Dực nhìn vành mắt đỏ lên vì ấm ức của cô nhưng lại bướng bỉnh không chịu thể hiện ra, anh bất đắc dĩ thở dài một tiếng rồi nói: "Nghỉ sớm đi."
Thủy An Lạc đứng trên bậc thang mím môi nhìn Sở Ninh Dực quay người. Cô nhất thời không hiểu nổi Sở Ninh Dực đang nghĩ gì, có điều ngẫm lại thấy cũng đúng, cô đã bao giờ hiểu được cái người tên là Sở Ninh Dực này đâu.
***
Thủy An Lạc ngủ một mạch đến sáu rưỡi, nửa đêm hình như cũng không nghe thấy tiếng khóc của con trai, chuyện này không hợp với tính tình đỏng đảnh khó chiều của thằng nhỏ thì phải.
Thủy An Lạc cào cào mái tóc rối của mình ngồi dậy, bên cạnh cô lúc này nào có thấy bóng dáng của con trai đâu nữa.
"Tiểu Bảo Bối, Tiểu Bảo Bối à?" Thủy An Lạc không kìm được mà chạy vào toilet tìm, nhưng chợt ngẫm nghĩ lại thì thấy mình đúng là ngớ ngẩn thật, con trai cô mới bảy tháng tuổi sao có thể tự mình chạy vào trong toilet được. Vậy chắc là lại bị Sở Ninh Dực bế đi mất rồi.
Trong lúc Thủy An Lạc mơ màng gãi đầu không biết nên làm gì thì di động trên bàn đột nhiên vang lên.
Cô vừa ngáp vừa cầm điện thoại lên: "A lô, em yêu, nhớ anh rồi hả?"
"Nhớ cái đầu mày ấy, mau xem topic bị gỡ mấy hôm trước của mày đi, Sở thị đã có thông báo rõ ràng rồi kìa. Hơn nữa, Sở Ninh Dực còn đích thân xác nhận người trên bức ảnh chụp màn hình kia chính là mày và An Phong Dương nữa kìa." Kiều Nhã Nguyễn kích động nói một tràng.
Thủy An Lạc sững lại một lúc rồi lập tức cúp máy mà mở máy tính lên.
[#1: Tao đi chết đây, Thái tử gia lên tiếng rồi.]
[#2: Không ngờ có thể thấy được một ngày Thái tử gia đích thân mở miệng, oh my god, mau chụp ảnh màn hình, chụp lại ngay.]
[An Phong Dương: Có gì hot thế? Sao tự dưng Sở Ninh Dực lại công khai chuyện sắp tái hôn vậy?]
[Thủy An Lạc: Tám phần là buổi sáng quên uống thuốc thôi.]
[An Phong Dương: Ha ha ha...]
[An Phong Dương: Anh thấy cậu ta không nỡ để em tiếp tục chịu ấm ức thôi. Khai mau, hôm qua đã xảy ra chuyện gì?]
[Thủy An Lạc: Xùy xùy, anh ta không nỡ để em ấm ức á, thế em bị như vậy là do ai? Em thấy không phải là anh ta quên uống thuốc đâu, mà là đến giai đoạn cuối luôn rồi ấy.]
An Phong Dương sờ căm nghiền ngẫm những lời này của Thủy An Lạc.
[An Phong Dương: Lạc Lạc, mai gặp nhau đi. Anh muốn giới thiệu với em một người.]
[Thủy An Lạc: Gì thế, định giới thiệu mùa xuân thứ hai cho em à?]
Thủy An Lạc viết xong còn gửi một cái emo cười xấu xa qua.
An Phong Dương hơi ngẩn ra, nghĩ bụng nhất định phải để cho Sở Ninh Dực đọc được mấy dòng này để cậu ta biết vợ trước của cậu ta lúc nào cũng suy nghĩ về việc muốn tìm chồng mới được
Thủy An Lạc còn đang mải nói chuyện với An Phong Dương thì bên ngoài bỗng vọng tới một giọng nói lạnh còn hơn cả thuốc súng: "Thủy An Lạc!!! Lăn ra đây!"
Thủy An Lạc chớp mắt, ông tổ này lại làm sao thế? Chê mình bôi bác "vợ nhỏ" của anh ta trên diễn đàn à?
[Thủy An Lạc: Thái tử gia triệu kiến rồi, em đi đây.]
An Phong Dương cười tít mắt xoa cằm, tất nhiên là anh ta biết Sở Ninh Dực đang gọi cô, bởi vì anh ta vừa mới chụp lại đoạn mùa xuân thứ hai quăng cho cậu ta mà.
"Mới sớm ra đã cười thô bỉ cái gì đấy?" Mân Hinh bước từ phòng ngủ ra, nhìn người đàn ông đang cười toe toét không nhịn được mà lên tiếng hỏi.
An Phong Dương lập tức nhảy tới ôm chầm lấy cô: "Sao đã dậy rồi?"
"Không sao, anh vừa mới cười cái gì thế?" Mân Hinh vẫn rất tò mò.
"Anh thấy thương cảm cho Em Đẹp Gái nhà anh thôi." An Phong Dương lại càng ra vẻ thần bí cười, anh đẩy Mân Hinh vào phòng tắm: "Em đi rửa mặt trước đi, để anh làm bữa sáng cho."