Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 42 : Chị cả!
Ngày đăng: 02:49 30/04/20
Thủy An Lạc bỏ di động xuống đi ra ngoài, Sở Ninh Dực lạnh mặt nhìn cô chằm chằm.
Anh đau lòng cho cô, vì cô mà giải quyết chuyện trên diễn đàn, nhưng cô lại nói tìm mùa xuân thứ hai với một người đàn ông khác, sao anh có thể không giận được chứ.
Nhưng mà... đau lòng?
Sở Ninh Dực bỗng nhíu mày, anh đang thấy đau lòng vì Thủy An Lạc sao? Một năm trước không thấy đau lòng, sao giờ lại đau lòng vì cô? Không, nhất định là vì cô là mẹ của con anh, cho nên mới được anh đưa vào phạm vi bảo vệ của mình.
"Sở tổng, có việc gì thế?" Thấy anh không nói gì, Thủy An Lạc đành phải tự mình gặng hỏi.
Sở Ninh Dực nhìn cô, ánh mắt lại càng thêm lạnh lẽo.
Thủy An Lạc không nhịn được khịt mũi nói: "Chuyện đó, Sở tổng, cảm ơn anh nhé."
Phải! Phải cảm ơn cả họ nhà anh luôn đấy. Không hiểu Sở Ninh Dực đang giúp cô hay muốn gây thêm phiền phức cho cô nữa, chuyện này vốn sắp lặn xuống rồi, anh ta còn khăng khăng chen mồm vào, giờ thì hay rồi, cô lại thành tiêu điểm của cư dân mạng thành phố A này rồi.
"À ~ nhưng tôi rất mong chờ thấy được biểu cảm của Thủy An Kiều lúc thấy tin này đấy. Bị chồng chưa cưới bỏ rơi, giờ cô ta phải chuyển sang mục tiêu mới, chỉ tiếc là mục tiêu mà cô ta thèm khát lại sắp trở thành em rể của cô ta mất rồi, vẻ mặt đó chắc sẽ đặc sắc lắm." Thủy An Lạc cười híp mắt nói, chỉ cần nghĩ tới dáng vẻ đó của Thủy An Kiều thôi cũng đủ cô vui vẻ mấy ngày liền.
Sở Ninh Dực nhìn ý cười trên khóe môi cô nhưng chẳng hiểu sao lại cảm thấy nhức mắt vô cùng. Rõ ràng cô mới là tiểu thư chân chính của nhà họ Thủy, rõ ràng cô có thể có được nhiều thứ hơn... nhưng hiện tại, chỉ cần có thể thấy "bà chị giả" của mình gặp chuyện không vui là cô đã mừng đến vậy rồi.
"Không có tiền đồ." Sở Ninh Dực hận rèn sắt không thành thép nói rồi quay người đi thẳng xuống nhà.
Thủy An Lạc đang vui bỗng sững lại, sao cô lại không có tiền đồ chứ?
"Này, Sở Ninh Dực, anh nói rõ ràng cho tôi, ai không có tiền đồ hả?" Thủy An Lạc đuổi theo truy hỏi, nhưng lúc đuổi kịp anh cô lại bị hụt chân, ngã nhào xuống dưới.
"Thủy An Lạc!!!"
"Anh Ninh Dực..."
Trong lúc cô đang lẩm bẩm, một tiếng khóc kinh thiên động địa đột nhiên vọng đến.
Thủy An Lạc đang trợn tròn mắt thì đột nhiên tay cô bị người ta cầm lấy. Cô nhìn sang phía Sở Ninh Dực, trông anh rất thản nhiên nhưng mà bàn tay nắm lấy tay cô lại không hề lơi lỏng.
Tay cô vẫn nhỏ như vậy. Giờ khắc này, Sở Ninh Dực bỗng nhớ tới khi ba vợ giao cô cho mình, cảm giác duy nhất lúc đó của anh là: Vẫn còn là con nít sao, tay nhỏ quá. Nhỏ đến mức anh có thể bao trọn tay cô trong bàn tay của mình. Và giờ anh vẫn có thể nắm trọn bàn tay ấy chỉ bằng một bàn tay.
"Anh Ninh Dực, anh sao rồi?" Thủy An Kiều khóc sướt mướt lảo đảo chạy vào đứng cạnh giường.
Thủy An Lạc thật sự bội phục độ dày của da mặt cô nàng này. Cái mặt đó đã bị cô cào rách rồi, vậy mà giờ vẫn còn dám vác tới gặp Sở Ninh Dực. Cô chị hờ này của cô là bại não thật đấy chứ chẳng đùa.
"Thủy An Lạc, có phải chính mày đã hại anh Ninh Dực đúng không? Đồ phụ nữ độc ác." Thủy An Kiều quát ầm lên.
"Tôi nói..."
"Chị mà nói em mình như vậy là không được đâu."
Thủy An Lạc chưa nói xong đã bị chặn họng, có điều... gì thế này?
Chị?
Sở Ninh Dực đang gọi Thủy An Kiều là chị á?
Thủy An Lạc ráng nhịn nhưng cuối cùng chịu không nổi nữa. Cô ngồi thụp luôn xuống bò ra giường bệnh Sở Ninh Dực mà cười ầm lên. Cười đau đến cả bụng, cô không nỡ ngẩng đầu lên nhìn xem gương mặt khóc lóc của Thủy An Kiều lúc này có màu gì nữa.