Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy
Chương 614 : Đây là con trai anh
Ngày đăng: 02:55 30/04/20
Đến khi nước trong bồn cao vừa đủ đến lưới tắm trẻ em thì Sở Ninh Dực mới đóng vòi nước lại. Thủy An Lạc khiếp sợ, không ngờ anh còn biết phải lấy bao nhiêu nước cơ đấy?
Sở Ninh Dực đứng dậy nhìn Thủy An Lạc đang xách cái chân giò què dở đứng ở cửa. Anh đáp trả lại ánh mắt khiếp sợ của cô bằng một ánh mắt khinh bỉ, có chuyện gì mà Sở tổng anh đây không làm được sao?
Sở Ninh Dực đón lấy Tiểu Bảo Bối, sau đó cẩn thận kéo ghế ra cho Thủy An Lạc ngồi xuống làm hướng dẫn. Thôi thì hôm nay anh đành hạ mình tắm rửa cho vị tổ tông này một lần vậy.
Thủy An Lạc ngồi đó nhìn Sở Ninh Dực đang “móc” Tiểu Bảo Bối ra khỏi bộ đồ ngủ, sau đó lại nhìn anh từ từ để con trai vào bồn nước. Mặc dù nhìn động tác của anh còn rất gượng gạo nhưng may quá anh không túm đầu con trai, vậy thì cô có thể yên tâm được rồi.
Có lẽ vì hôm nay được ba tắm cho cho nên Tiểu Bảo Bối hưng phấn đến lạ. Nhóc con một mực ngồi trong bồn tắm đá đá chân nhỏ gào thét. Nước cứ thế bắn ra, quần tây phẳng phiu của Sở tổng, áo sơ mi tinh xảo của Sở tổng, đôi giày da đắt tiền của Sở tổng, cứ thế mà bị con trai yêu dấu phá hoại.
Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, cô nhìn khuôn mặt bắt đầu có chiều hướng đen đi của Sở tổng thì vội vàng lên tiếng: “Để em, để em làm cho.”
“Ngồi im đó đi!” Sở Ninh Dực trầm giọng nói, rõ ràng anh đang cố gắng áp chế lửa giận của mình xuống.
Khóe miệng Thủy An Lạc tiếp tục giật giật, nếu là đứa trẻ khác chắc Sở tổng đã kệ đó bỏ đi luôn rồi, đáng tiếc đây lại là con trai anh.
Một tay Sở Ninh Dực giữ lấy thân hình bé xíu của con trai, một tay kia bắt đầu kì cọ, thân hình bé con trông cứ như ngó sen vậy, cả người cũng có vẻ mũm mĩm ngon ngọt, khiến người ta chỉ muốn cắn cho một phát.
Vậy nên anh cũng chỉ có thể im lặng giả chết chờ con mình giải quyết vấn đề này cho xong!
Chỉ có điều không biết hôm nay cái thằng nhóc này đã uống bao nhiêu nước nữa, tè đến nỗi khiến Sở tổng sắp không nhịn được nữa rồi.
Thủy An Lạc vội vàng đứng dậy khập khiễng bước tới, cô dè dặt nói: “Cái đó, anh Sở, để em làm đi!”
“Ngồi về chỗ đi!” Giọng điệu của Sở Ninh Dực vẫn khó chịu vô cùng, nhưng ánh mắt thì cứ nhìn chăm chăm vào nơi nào đó. Anh phải nhìn xem thằng nhóc này muốn tè bao lâu.
“Có khi lát nữa nó còn ị nữa đấy, anh có chắc là...” Thủy An Lạc cẩn thận mở lời.
Quả nhiên chỉ một khắc ngay sau khi Tiểu Bảo Bối vừa giải quyết vấn đề sinh lý này xong, Sở Ninh Dực lập tức giao nhóc lại cho Thủy An Lạc luôn, sau đó chạy đi rửa tay với tốc độ ánh sáng.
Thủy An Lạc hơi bĩu môi, ai bảo anh thích sạch sẽ cơ, bị con trai tè cho ướt hết chưa, đáng đời!
Thủy An Lạc cúi đầu nhìn con trai đang cười khanh khách thì cũng cười theo, trận chiến này Tiểu Bảo Bối lại thắng nữa rồi.
Cô quay lại ngồi xuống băng ghế, sau đó đặt Tiểu Bảo Bối lên cái bô chuyên dụng hình vịt con của nhóc, vỗ lên đầu cu cậu: “Ị đi, ị xong rồi mẹ con mình đi ngủ.”
Sở Ninh Dực rửa hai tay không dưới mười lần, ngoảnh lại nhìn thì thấy thằng oắt kia vẫn đang cười khanh khách, thật đúng là ngứa đòn phát sợ luôn.