Bẫy Hôn Nhân: Vợ Trước Ôm Con Chạy

Chương 615 : Anh sở, em có chuyện muốn nói với anh

Ngày đăng: 02:55 30/04/20


Đến khi Tiểu Bảo Bối giải quyết hết tất cả các vấn đề của mình xong, Thủy An Lạc giúp nhóc lau lau cái mông, sau đó bế nhóc trần trùng trục ra ngoài. Khi đó Sở tổng vĩ đại vẫn còn đang rửa tay.



Thủy An Lạc bĩu môi, chẳng phải chỉ là bị tè lên người có một lần thôi sao? Có ai làm ba mẹ mà chưa từng bị con cái tè lên người đâu cơ chứ.



Cái bệch thích sạch sẽ này đúng là không thể yêu thương nổi.



Phục vụ cho tổ tông nhỏ nhà mình ngủ nghê xong xuôi, Thủy An Lạc cũng buồn ngủ lắm rồi, nhưng cái vị tổ tông lớn kia còn chưa thèm ra khỏi phòng tắm.



Thủy An Lạc đang mơ màng ngủ thì nghe thấy tiếng có người đi ra, một lát sau lại nghe tiếng có người đi vào, sau đó lại cảm giác được có người trèo lên giường. Cô nhắm mắt nói: “Anh về phòng mình ngủ đi.”



Sở Ninh Dực đưa tay tắt đèn rồi ôm lấy Thủy An Lạc từ phía sau, thấp giọng thì thầm bên tai cô: “Đồ ăn cháo đá bát!” Sở Ninh Dực nói rồi xoa thẳng tay lên mặt cô.



“Anh làm gì thế, ngủ đi!” Thủy An Lạc trốn tránh bàn tay của anh, tức giận quay lại lườm anh một cái.



Sở Ninh Dực hơi nhíu mày, đè thấp giọng thì thầm vào tai cô: “Khử độc!”



Khử độc?



Thủy An Lạc cúi đầu nhìn bàn tay của ai kia vẫn còn đang di di trên mặt mình!



Má, đây là cái tay bị Tiểu Bảo Bối tè lên mà, sao anh ấy lại lau lên mặt cô như thế hả!




“Sở Ninh Dực! Anh là đồ biến thái!” Thủy An Lạc cúi đầu định cắn lên tay anh một cái, nhưng miệng còn chưa kịp cạp xuống đã lập tức ngậm chặt lại.



Mẹ ơi thiếu chút nữa là cắn luôn rồi!



Sở Ninh Dực nhìn bộ dạng thở phào khi phanh xe kịp thời của cô không nhịn được cười ầm lên, còn cố tình dí dí tay ra trước mặt cô: “Cắn đi, cho em cắn này!”



“Phì!!!” Thủy An Lạc quyết định nằm quay lưng về phía anh luôn.



Sở Ninh Dực không tiếp tục giày vò khuôn mặt cô nữa. Anh đưa tay ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của cô.



“Nằm thế khó chịu lắm!” Thủy An Lạc cau mày.



“Ngủ đi là thoải mái!” Sở Ninh Dực chẳng thèm để ý nói.



Thế này mà cô ngủ được mới là lạ đó!



Thủy An Lạc nghĩ nghĩ rồi quay đầu lại nhìn Sở Ninh Dực: “Này, em kể cho anh nghe cái này. Trước đây có một đôi vợ chồng tình cảm cực kỳ tốt, tối nào người vợ cũng phải gối đầu lên vai chồng mới ngủ được, anh có biết kết quả sau này thế nào không?”



Sở Ninh Dực nhíu mày không lên tiếng.



Thủy An Lạc cố gắng nhịn cười: “Sau đó, ông chồng bị viêm khớp vai, bà vợ bị bệnh đau vai gáy, ha ha ha...” Thủy An Lạc khẽ cười, nhưng ngay sau đó cô đã bị Sở Ninh Dực kéo vào lòng mình.
Thủy An Lạc cố gắng nhịn cười: “Sau đó, ông chồng bị viêm khớp vai, bà vợ bị bệnh đau vai gáy, ha ha ha...” Thủy An Lạc khẽ cười, nhưng ngay sau đó cô đã bị Sở Ninh Dực kéo vào lòng mình.



Cô gối đầu lên cánh tay của anh.



“Nếu có em ở bên thì viêm khớp vai cũng đâu có sao?” Sở Ninh Dực nhỏ giọng thì thầm bên tai cô.



Tiếng cười của Thủy An Lạc hơi ngừng lại, hơi thở nóng hổi kề sát bên tai khiến trong lòng cô như muốn phun trào dung nham núi lửa.



Môi của anh vẫn như có như không quẩn quanh bên tai cô.



Cả người Thủy An Lạc không kìm được mà trở nên cứng nhắc. Cái bầu không khí mập mờ này như thể muốn ép cô phát điên luôn, nhiệt độ thân thể cũng bất giác mà dần dần tăng cao, bàn tay đặt trong lồng ngực anh cũng dần dần siết chặt lấy áo của Sở Ninh Dực, ngay cả đầu ngón chân cũng bất giác co lên.



“Ui đau...” Thủy An Lạc khẽ kêu lên một tiếng, chạm vào cái chân đau của cô rồi.



Bầu không khí mờ ám lập tức biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.



Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang tái nhợt vì đau của Thủy An Lạc trong lòng mình, dục hỏa hay gì gì hỏa nhất thời đều tan biến hết.



Sở Ninh Dực vẫn khẽ nói vào tai cô: “Bà xã à, còn vậy thêm vài lần nữa là có khi em sẽ phải kêu “ai yo” thật đó.”



Trong giọng nói mờ ám này đã xen lẫn chút ấm ức, kìm nén.



Khóe miệng Thủy An Lạc giật giật, cô muốn nói cô cũng đâu có cố tình làm vậy đâu!



Sở Ninh Dực vỗ nhè nhẹ lên đầu Thủy An Lạc. Anh để cô gối đầu lên cánh tay mình rồi lại bắt đầu điều chỉnh cảm xúc của mình.



“Anh Sở, em có chuyện này muốn nói với anh!” Thủy An Lạc bỗng ngẩng lên nói, đôi mắt to tròn trong bóng tối vẫn chăm chú nhìn thẳng vào anh.