Bảy Kiếp Xui Xẻo

Chương 26 :

Ngày đăng: 13:53 18/04/20


Một khoảng tối đen, ta cảm thấy mặt Sơ Không ở ngay trên ta, môi hắn dính

chặt vào trán ta, ta thở hổn hển qua khe hở trên cổ hắn, tay hắn ôm lấy

lưng ta, áp ta vào lồng ngực rắn rỏi khiến hai miếng thịt trước ngực ta

đau đớn kì lạ.



“Ngươi… tránh ra!” Ta dồn sức vào tay đẩy ngực hắn ra, “Mẹ kiếp, không thở… thở nổi!”



“Ngươi vội cái khỉ gì!” Sơ Không cũng bực, “Ngươi tưởng ta thích dính vào ngươi hả, phải từ từ chứ.”



Ta vẫn thở không ra hơi, cảm thấy tuyết đã tan nhờ thân nhiệt lại thấm vào làn áo mỏng manh, khiến ta run bần bật. Đúng lúc này Sơ Không lại vận

khí, ta chỉ cảm thấy hắn ôm chặt ta hơn, sau đó loáng thoáng vang lên

một tiếng, hai ta cuối cùng cũng thoát ra khỏi không gian chật hẹp đó,

phá đất mà ra… hoặc là, phá tuyết mà ra.



Đứng trên nền tuyết

trắng toát, ta và Sơ Không thở hổn hà hổn hển, mấy lớp áo mỏng manh của

ta đã thấm ướt, đúng lúc này lại có một cơn gió lạnh buốt thổi qua như

muốn biến ta thành cột băng, đúng là vô cùng thê thảm! Còn về phần vì

sao hai ta lại lỡ làng tới bước này…



Sơ Không siết nắm tay: “Nếu đây là ý trời thì nhất định là Lý râu xồm cố ý trả thù.”



Ta cực kì tán đồng quan điểm của Sơ Không, Lý máu chó trên trời vì chúng

ta không làm đúng theo số mệnh ông ta viết mà hờn dỗi, hơn nữa sau này

ông ta không thể viết số mệnh cho chúng ta nữa, thế nên mới nhân lúc

chúng ta đầu thai mà ra tay!



Lý Thiên Vương nhỏ nhen bỉ ổi, dám

khiến chúng ta vừa đầu thai xong thì gặp tuyết lở rồi bị chôn sống trong đó! Rõ ràng là lấy việc công trả thù riêng! Xấu hổ! Thật đáng xấu hổ!



Ta vừa run cầm cập vừa nói: “Chúng… chúng ta mau đi kiếm mấy cái áo thôi… kẻo chưa lấy được đá đã xuống gặp Diêm Vương rồi.”



Lúc này Sơ Không đã dần ổn định, hắn liếc ta một cái: “Ngươi không biết dùng tiên lực chống lạnh à?”



Ta sửng sốt, gõ lên đầu, làm người phàm mấy kiếp khiến ta quên khuấy

chuyện mình cũng biết tiên pháp. Ta vội niệm một khẩu quyết, xua tan khí lạnh quanh người, sau đó ngoảnh đầu nói với Sơ Không: “Tuy ngươi nhắc

nhở ta dùng tiên lực chống lạnh là chuyện tốt, nhưng lại không nghĩ tới

nhân cơ hội này mà lợi dụng ta.” Ta lắc đầu thở dài: “Chẳng trách bị ế.” Đây là thủ đoạn cua gái, mà hiển nhiên thủ đoạn của Sơ Không không cao

bằng ta được.



Sơ Không nhìn ta chằm chằm một lát, sau đó đáp tỉnh bơ: “Ngươi thì có gì cho ta lợi dụng.”



Khóe miệng ta giần giật, hình như tên này chẳng có ý gì với ta thì phải, mồm miệng như bôi hạc đỉnh hồng ấy.



Ta lườm hắn đầy ghét bỏ: “Chẳng trách bị ế!” Nói xong ta quay người bỏ đi, đi được mấy bước, không nghe thấy tiếng bước chân Sơ Không đuổi theo

trên nền tuyết, ta thắc mắc, ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy Sơ Không thẫn

thờ đứng yên đó, một tay sờ môi, một tay ôm ngực, hoang mang nhìn cái

hầm tuyết chúng ta vừa nhảy ra ngoài, không hiểu sao má lại ửng đỏ.



Ta giật mình, vội vàng quay đầu đi không dám nhìn hắn, chỉ thấy trán và ngực mình đều nóng lên.



Đúng, đúng là cái tên nghĩ một đằng nói một nẻo, gì mà không lợi dụng… rõ ràng hắn đã lợi dụng đủ rồi!



Ta và Sơ Không tìm mãi mới thấy con đường nhỏ xuống núi bị tuyết vùi lấp,

tuy đi xuống theo đó nhưng ta lại dần cảm thấy có gì đó là lạ, nhìn mặt

trời đang ở chính giữa, ta hỏi Sơ Không: “Nếu nơi đây đã có đường xuống

núi thì có nghĩa là hàng ngày có rất nhiều người lên núi, trong điều

kiện thời tiết thế này dù không thấy thôn xóm dưới núi thì cũng phải

thấy khói bay lên chứ.” Ta chỉ lên mặt trời trên đỉnh đầu, “Giờ này rồi

chẳng lẽ lại không có nhà nào thổi cơm?”



Sơ Không cũng đứng lại, cau mày suy nghĩ một lúc, bỗng nhiên nói: “Ngươi có thấy tuyết trên núi này có gì đó là lạ không?”



Ta nghiêm túc nhìn hắn: “Không thấy.”



Sơ Không bó tay: “Thôi đi, ta ngốc nên mới hỏi ngươi.” Hai chúng ta lặng

lẽ đi một lát. Ta nhìn ngó xung quanh, nhận ra trên nền tuyết lại trộn

lẫn những thanh gỗ vụn một cách kì lạ, đang suy nghĩ thì đột nhiên một

thanh gỗ đập vào lưng Sơ Không, Sơ Không không để ý tới ta, đanh giọng

nói: “Ngọn núi tuyết này không ổn, có kẻ bày trận ở đây.”



Ta ngơ ngác: “Nhưng ta có thấy chỗ nào có trận pháp đâu.”



“Đương nhiên ngươi không thấy rồi.” Sơ Không vẫn khinh bỉ ta, “Ngươi nhìn

tuyết bên đường đi, sắp xếp gọn gàng, y như có người vừa quét dọn, cứ

cách một đoạn lại có một tảng đá to đặt bên đường. Nhìn kĩ xem, khoảng

cách giữa tảng đá này và tảng đá trước là cố định.”



Ta ngoan

ngoãn quan sát xung quanh theo lời Sơ Không, sau đó giật mình, sắc mặt

thoáng thay đổi: “Từ lúc chúng ta xuống núi vẫn luôn có mấy thứ này, có

kẻ dùng cả một ngọn núi để bày trận? Kẻ đó muốn làm gì? Dời cả ngọn núi

này ư?”



“Nếu chỉ nhằm vào ngọn núi thì còn may…” Sơ Không muốn

nói lại thôi, đúng lúc chúng ta đang suy ngẫm, thì đột nhiên tảng đá ven đường lóe lên một ánh sáng màu đỏ như máu, tảng đá hiện lên phù chú vẽ

những kí tự mà ta không hiểu, mắt Sơ Không sầm xuống: “Là Thị Huyết

trận, nó sẽ hút cạn máu của tất cả vật sống có mặt trong trận!”



Ta vội vàng níu lấy vạt áo của Sơ Không, dính chặt vào lưng hắn: “Vật sống, kể cả chúng ta?”



“Ngươi nghĩ sao?”



Ta ngẫm nghĩ kỹ càng một lát, “Ta thật sự không biết có bao gồm chúng ta không.”



Vì vậy Sơ Không cũng im lặng.



Ta càng dính chặt vào lưng hắn, Sơ Không phất tay, chiếc roi dài màu đỏ

hiện lên trong tay hắn, hắn quay đầu lại nhìn ta: “Rốt cuộc ngươi không

có bản lĩnh hay là đồ ngốc hả, đã khôi phục tiên thân rồi mà còn sợ cả

loại trận pháp này, tìm mắt trận rồi phá nó đi là xong.”



Nghe Sơ

Không nói vậy, ta thoáng sững sờ, thật ra nếu hôm nay chỉ có mình ta rơi vào trận pháp này thì ta chưa chắc đã phản ứng thế này, nhưng khi thấy

Sơ Không đứng thẳng lưng ở nơi đó, ta lại bất giác nấp vào, như thể đó

đã trở thành một hành động mà ta không thể ngăn cản.



Tất nhiên

còn lâu ta mới nói chuyện này cho Sơ Không: “Ngươi nghĩ ta muốn trốn sau lưng ngươi lắm à? Nếu không phải ngươi trước kia quất nát cái quạt tròn của ta, khiến ta không có pháp khí hộ thân thì ta sẽ đứng phía sau

ngươi sao?”



Sơ Không trầm mặc hồi lâu, hừ lạnh: “Chẳng phải chỉ

là một cái quạt rách thôi sao, ấy thế mà đồ quỷ nghèo nhà ngươi lại ghi

thù với ta lâu như thế, lúc về đền ngươi một cái là được chứ gì.”



Mắt ta sáng ngời, vội vàng túm tay Sơ Không: “Là người nói đấy nhé! Chúng

ta thảo luận xong rồi đó! Ta muốn có cái quạt Cẩm Vân do Chức nữ làm,

loại tốt nhất.” Sơ Không khinh bỉ bĩu môi, “Đồ không có mắt thưởng

thức.”



“Ông lớn có mắt, ngài tìm một cái tốt hơn đền cho ta đi, ta chắc chắn không từ chối…”



Chưa dứt lời thì đột nhiên Sơ Không túm lấy vai ta kéo ta sang bên cạnh rồi

nhảy lên cao. Ta còn đang ngơ ngác thì bỗng nghe thấy tiếng một âm thanh kì lạ vang từ phía dưới.



Ta cúi đầu nhìn thì thấy từ nơi chúng

ta vừa đứng đột nhiên mọc ra mấy cái xích tu, quăng quật trên không

giống như muốn đập nát mọi thứ chúng tóm được.



Ta hỏi: “Đó là cái gì?”



“Trận pháp khởi động rồi.” Sơ Không đanh giọng: “Tìm mắt trận.”



Ta ngửa đầu thấy một chùm sáng lấp lánh ánh vàng trên đỉnh núi hoàn toàn

không ăn nhập với khung trời xanh, ta chọc chọc tay Sơ Không: “Ở đằng

kia, Sơ Không, phía trên!”



“Ngươi đợi ở đây!” Sơ Không không nói

gì nữa, thả tay ra, bay thẳng về phía mắt trận, ta đứng trên không vẫy

tay với bóng lưng của hắn: “Cố gắng nhé!” Tới khi hắn đấu với mắt trận

rồi ta mới giật mình nhận ra lúc nãy ta sai bảo hắn tự nhiên như thế mà

hắn lại không thấy gì lạ.



Đất rung dữ dội, phát lên những tiếng

nặng nề, mắt trận động rồi. Ta ngẩng đầu nhìn Sơ Không trên đỉnh núi, vì cách rất xa nên ta không nhìn rõ vẻ mặt của hắn, nhưng có thể tưởng

tượng được ánh sáng lưu chuyển trong mắt hắn đẹp tới nhường nào.



Quả thực Sơ Không rất giỏi, hơn nữa khả năng của hắn còn vượt qua dự liệu

ban đầu của ta, hắn không hề giống thuộc hạ của một vị tiên khác chút

nào. Bây giờ ngẫm kỹ lại, hình như Diêm Vương hay là Thái Bạch Kim Tinh, họ đều gọi hắn là “Sơ Không thần quân”, mà cách gọi “thần quân” này rõ

ràng đã vượt qua cách xưng hô ứng với chức vị hắn đang đảm nhiệm.



Có lẽ Sơ Không không hề đơn giản…



Mặt đất lại rung chuyển, nhưng không phải là nơi có mắt trận, mà là một nơi cách ta không xa, đột nhiên có một con vật chui ra khỏi nền tuyết,

người nó phủ một màu tuyết trắng, khoác lên người một bộ lông màu trắng, ngay cả trên trán cũng có lông che khuất đi đôi mắt: “Kẻ nào phá Thị

Huyết đại trận của ta!”



Nó gầm lên giận dữ, giọng trầm mạnh. Ta

nhướng mày, dùng cả một ngọn núi để bày trận, còn có yêu thú bảo vệ, xem ra chuyện này không đơn giản.



Ta liếc về phía Sơ Không, bây giờ

là thời khắc mấu chốt để phá mắt trận, không thể cắt ngang. Con yêu thú

trên mặt đất lắc lắc đầu, quệt chân định xông lên đỉnh núi. Ta dịch

người tới trước mặt yêu thú, tay bắt quyết niệm chú, dùng tiên khí tạo

thành một cái lưới lớn, vung tay ném về phía yêu thú nhốt nó lại.



“Tuy ta không giỏi lắm, nhưng ngươi cũng không thể lờ ta đi như thế chứ.” Ta đi tới trước mặt con yêu thú bị tấm lưới tiên khí bủa vây, khẽ nói:

“Đàn ông đang làm việc, sao ta có thể để hắn lo chuyện ở nhà được.” Ta

vốn là một người dịu dàng, chu đáo thế mà!



Họng con yêu thú lại vang lên tiếng gầm gừ uy hiếp.



Mặt đất lại rung chuyển, bầu trời trên đầu phát ra tiếng vỡ giòn tan như

nứt toác ra, con yêu thú nằm trên mặt đất bỗng nhiên ra sức giãy giụa,

như thể đang liều mạng, cái lưới được tạo thành từ tiên lực dưới sự giãy giụa quyết liệt của nó bục rách, một lỗ, hai lỗ.



Không ngờ yêu

thú dưới phàm trần lại mạnh tới nhường này. Ta hoảng hốt, sờ khắp người

xem có pháp khí gì phòng thân không, nhưng cuối cùng lại nhận ra rằng

đúng như lời Sơ Không nói… Ta là một đứa nghèo kiết xác, trên người

chẳng có gì cả.



“Ngươi tránh xa nó ra cho ta!” Bên trên vang lên tiếng quát của Sơ Không.



Ta giật mình, chợt liếc thấy một ánh sáng đỏ ngầu lóe lên, ta nhìn kĩ,

không ngờ ánh sáng đỏ lại lóe lên từ đôi mắt bị bộ lông rậm che khuất

của con yêu thú kia. Nó gầm lên, phá nát cái lưới tiên phủ trên người,

sau đó ngoảnh đầu về phía ta. Mồ hôi ta vã ra như tắm: “Thật ra ngươi lơ ta đi cũng không sao đâu.”



Nó lại tru lên: “Kẻ phá trận phải

chết!” rồi tung móng vuốt về phía ta. Ta lăn một vòng dưới đất, khó khăn lắm mới né nổi đòn đó, còn chưa kịp định thần thì bộ vuốt thứ hai của

nó đã vung tới, tốc độ cực nhanh, hơi quá sức với ta.



Tiếng trận pháp bị phá vang lên ngày càng nhanh, chắc là Sơ Không đang tăng tốc độ phá trận.



Ta niệm quyết, tạo một cái lồng tiên bảo vệ mình trong đó, kéo dài thời

gian đợi Sơ Không qua, ai ngờ con yêu quái này như bị điên, vung mạnh

móng vuốt về phía ta, ta nổi khùng: “Kẻ phá trận rõ ràng ở bên kia, bây

giờ ngươi lại dồn sức đánh ta là sao hả!”



Ta còn chưa dứt lời, lồng tiên đã bị phá vỡ, giương mắt nhìn móng vuốt của con yêu thú kia vung tới có thể đập vỡ đầu ta…



Đúng lúc đó ta bỗng thấy thắt lưng mình bị túm chặt, một bàn tay ôm lấy ta,

ta sửng sốt, lúc tỉnh táo lại thì con yêu quái kia đã cách rất xa rồi.



Ta ngẩng đầu lên vẫn thấy Sơ Không đang đánh mắt trận ở trên đỉnh núi, vừa ngoảnh đầu lại thì thấy một bộ cánh sắc tím tung bay trong gió.



“A Tường cô nương?” Giọng người đó đượm vẻ kinh ngạc.



Ta nhìn mặt người đó, nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nhớ ra: “A, ngươi là yêu tinh đá nham hiểm, Tử Huy.”



“Nhiều năm không gặp, A Tường cô nương vẫn thẳng thắn như xưa.” Y mỉm cười,

khóe mắt cong cong, “Nhưng cô nương có thể còn nhớ tại hạ, đúng là vinh

hạnh.”


Hắn đi ra khỏi phòng. Mặt trời đã lên cao, căn phòng sáng choang, ta ngồi

trên giường, ôm đầu gối, lặng lẽ đỏ mặt. Gả cho người ta, gả cho Sơ

Không… Tên vênh váo đó cầu hôn ta rồi, từ nay về sau, chúng ta có thể ở

bên nhau rồi, muốn hôn thì hôn, muốn ôm thì ôm, hắn và ta, có thể gọi

tắt là…



Chúng ta.



Lúc đi khỏi quán trọ ta mới nhận ra

không thấy Tử Huy đâu nữa, tiểu nhị nói rằng Tử Huy để lại cho chúng ta

một lá thư và một cây quạt. Thư của Tử Huy bị Sơ Không cướp đọc mất, hắn đọc nhanh như chớp rồi vo viên ném đi, tiếp đó bực bội đưa cái quạt cho ta.



“Y nói rằng ngươi cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh ta là được rồi,

cái quạt này là lời xin lỗi với chúng ta.” Sơ Không hừ lạnh, “Cái quạt

rách này mà cũng dám mang ra tặng, nhưng có còn hơn không, ngươi cứ dùng tạm làm pháp khí phòng thân, sau này ta sẽ tặng cho ngươi một cái tốt

hơn.”



Ta cầm lấy quạt, thản nhiên liếc Sơ Không: “Ngươi không phải ghen, ta không thích y.”



“Hừ, ai thèm ghen. Phụ nữ toàn giả bộ.”



Rốt cuộc là ai giả bộ hơn chứ…



Có lẽ là vì muốn mau về Thiên giới thành thân, hoặc có lẽ là vì thấy ngày

càng nhiều yêu quái thức tỉnh do tà khí bị rò rỉ trên nhân gian, nên ta

và Sơ Không đi nhanh hơn, mấy hôm sau cuối cùng cũng tới núi Côn Ngô.

Huỳnh thạch ở nơi nhiều linh khí nhất trên núi, hơn nữa Xích Diệm thú

trông coi huỳnh thạch lại sống ngay ở đó.



Sơ Không đánh giá khả

năng chiến đấu của ta và hắn, chẳng mấy chốc đã nghĩ ra một kế hoạch tác chiến. Đại khái là hắn cầm chân Xích Diệm thú, lôi kéo sự chú ý của nó, còn ta thì lén vào trong trộm huỳnh thạch, ra rồi thì báo cho hắn biết, chúng ta chuồn êm.



Sơ Không nhắc đi nhắc lại rằng: “Toàn thân

Xích Diệm đều là lửa, lửa độc cực mạnh. Chân thân của ngươi là một áng

mây, cẩn thận kẻo bị nó nướng luôn. Vì thế hễ thấy lửa thì ngươi phải co cẳng trốn ngay, nhất định không được bốc đồng, lần sau có thể lấy đá

tiếp, nhưng mạng chỉ có một.”



Chuyện này còn cần hắn nhắc sao, ta gật gù liên tục, tỏ ý biết rồi.



Sơ Không quyết định chúng ta sẽ cướp huỳnh thạch vào buổi tối. Trong màn

đêm, Xích diệm thú lửa cháy quanh người nên chúng ta có thể nhìn rõ nó,

nó lại không thấy chúng ta, địch sáng ta tối, đúng là lúc tập kích tuyệt vời…



Nhìn thần thú rực lửa nằm bò trên khe núi, ta huých tay Sơ

Không đứng bên cạnh, nói nhỏ: “Này, ngươi phải liều mạng với cục lửa to

đùng ấy hả?”



“Không thì sao, chẳng nhẽ là ngươi?” Sơ Không liếc

ta một cái: “Biết ông đây phải mạo hiểm thế nào chưa, vì thế lát nữa

ngươi hãy dốc tất cả trí thông minh của mình vào việc trộm đá đi…”



“Biết rồi, biết rồi! Ngươi không thể dè bỉu ta ít đi được à.” Ta chặn lời

hắn, “Ta không phải đồ ngốc, ngươi mà chết không phải ta sẽ thành quả

phụ sao.”



Mặt Sơ Không đỏ lựng lên, chưa kịp nói gì thì dường như Xích Diệm thú bên khe núi đánh hơi thấy động tĩnh của chúng ta, ngẩng

phắt đầu lên gầm gừ uy hiếp. Sự uy nghi của thần thú quả nhiên không thể so sánh với con yêu thú chúng ta mới gặp mấy hôm trước. Sơ Không đanh

mặt đứng chắn trước người ta, luồng sát khí sắc nhọn tức thì khiến xung

quanh im phăng phắc, ngay cả trời trăng cũng phải nhường bước. Ta cũng

trốn vào chỗ tối theo mặt trăng, tìm một nơi thuận tiện xông vào khe núi mà giấu mình đi.



Xích Diệm thú cực kì nhạy bén, nó vừa ngẩng đầu lên đã phun ra một ngọn lửa cháy dữ dội, tiếng rít gào rung chuyển cả

bầu trời, ta bịt tai lại, cảm thấy người mình khó chịu. Đương lúc giằng

co, Xích Diệm thú phóng thẳng lên trời, ta chỉ thấy một đốm lửa cháy

hừng hực vọt thẳng về phía Sơ Không.



Ta thầm nhủ bảo trọng, nhân lúc Xích Diệm thú chỉ chực tấn công Sơ Không mà bay người lẻn vào trong khe núi.



Khe núi này chẳng khác nào đống đá hổ lốn, ta tìm khắp nơi mà vẫn không

thấy tảng đá trắng tinh khiết đâu. Những tiếng tranh đấu phía trên vọng

vào tai ta, từng đốm lửa nổ tung như pháo hoa đêm hội. Ta không còn thấy rõ bóng dáng của Sơ Không nữa, ta nghiến răng, lần sâu vào trong khe

núi hơn, nhất định phải nhanh hơn. Xích Diệm là thần thú, nếu bị nó giết có khi đến cả cơ hội xuống Địa phủ cũng không còn, ta không thể làm quả phụ được.



Vừa nghĩ vậy thì ngẩng đầu lên bỗng thấy sau tảng đá

lớn không xa có một thứ gì đó lóe sáng. Ta mừng thầm, vội vàng chạy lại, vòng qua tảng đá lớn thì thứ ta nhìn thấy đầu tiên không phải là hòn đá trắng trong tưởng tượng của ta, mà là hai con Xích Diệm thú nhỏ vừa mới trổ lông, trên mình còn chưa rực lửa.



Hai nhóc kia chớp đôi mắt

long lanh nhìn ta một lúc, lòng ta thoáng do dự, nhưng còn chưa kịp ra

tay với hai tên đó, thì đột nhiên hai cái miệng còn chưa mọc hết răng đã rít lên the thé, thảm thiết tới mức như thể ta đã xẻ thịt chúng vậy.



Tiếng đánh nhau trên trời bỗng dừng lại, trán ta ứa mồ hôi lạnh, cố gắng

ngoảnh đầu lại, cục lửa to đùng trên trời kia đang nhìn chòng chọc vào

ta. Nó nhấc chân xông thẳng về phía ta, Sơ Không vung roi, gắng cản bước Xích Diệm thú. Ta cũng quyết tâm, móc cái quạt Tử Huy tặng ra, niệm

tiên quyết, dồn sức quạt một cái, một ngọn gió mạnh nổi lên, hai con thú nhỏ bị thổi ra xa như một quả bóng, tiếng hét thảm thiết vang mãi bên

tai.



Ta đi vòng ra sau tảng đá, thì thấy trên đất đều là những

khối đá trắng như tuyết, chưa chạm vào đã cảm nhận thấy một luồng khí

cực kì trong lành, chắc chắn đây là huỳnh thạch rồi. Ta mừng thầm, lấy

chiếc túi bằng vải bố đã chuẩn bị ra, nhanh nhẹn nhét đầy túi, ta chắc

mẩm hôm nay thắng rồi thì chợt thấy nong nóng, vừa quay đầu lại đã buột

miệng: “Khốn kiếp.”



Sao ta lại không nghĩ tới việc này chứ, đã có con, có mẹ thì chắc chắn phải có cha! Sơ Không quyến rũ vợ người ta đi

rồi, cha nó cam tâm sao nổi… Vì thế ở phía Bắc khe núi, một con Xích

Diệm thú còn bự hơn đang phóng vù vù về phía ta.



Vác túi lên, ta

niệm tiên quyết rồi chạy, nhưng cảm giác nóng rực ở phía sau vẫn ngày

càng tới gần mà không thế tránh, giọng của Sơ Không phảng phất như vọng

tới từ phía chân trời: “Vứt đá! Chuồn!” Ta còn chưa kịp hiểu lời hắn nói thì một hơi nóng cuồn cuộn đã nuốt chửng lấy ta, ta mở lưới tiên bảo vệ mình theo bản năng.



Nhưng có vẻ ông bố này cực kì không hài lòng với hành động đánh con nó của ta vừa nãy. Sau khi nó gầm lên, lưới tiên gần ba trăm năm tiên lực của ta vỡ tan như bình sứ. Lưng truyền tới cảm giác bỏng rát và đau đớn vì bị xé rách, ngay trước khi ngất đi, điều ta nghĩ lại là…



Sơ Không, ngươi phải góa vợ rồi.



Thế gian

trở nên tối mịt, hệt như lúc ta chỉ là một áng tường vân, không có ý

thức, không có cảm giác. Năm tháng sống chết không có nghĩa lí gì với

ta. Sau đó được Nguyệt lão điểm hóa, dù cử chỉ trong lúc say rượu của

lão lại tạo nên một vị tiên không đạt tiêu chuẩn lắm. Ta không có linh

lực tích lũy, không được học tập có hệ thống. Nhớ lại ba trăm năm chăm

chỉ canh cửa cho Nguyệt lão ở trên Thiên giới, hình như ngày nào cũng

như ngày nào.



Kể từ lúc nào đã thay đổi nhỉ…



Hình như là

từ sau khi cậu thiếu niên ăn mặc rực rỡ ấy rơi từ trên trời xuống, ta

không còn cuộc sống tẻ nhạt ngày qua ngày như trước nữa. Hắn đã cho ta

biết rằng, cuộc sống muôn màu muôn vẻ thế nào.



Tiếng lửa cháy tí

tách bên tai chưa hề ngừng lại, ta gắng mở mắt ra, nhìn cảnh tượng phía

trước, sau đó ngây người… Người cũng được, thần cũng được, trong dòng

thời gian thấm thoắt trôi qua, sẽ luôn có một vài thứ, một vài cảnh

tượng chỉ cần một cái liếc mắt đã đủ để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng,

dẫu năm tháng có chảy trôi thế nào thì mỗi lần nhớ tới, kỉ niệm ấy vẫn

mãi vẹn nguyên.



Bóng lưng của Sơ Không lúc này đã là một dấu ấn vĩnh viễn khắc sâu vào lòng ta.



Trong khe núi rực lửa, tiếng gầm gừ uy hiếp của Xích Diệm thú vang lên không

dứt, Sơ Không đứng trước người ta hệt như một tấm lá chắn, tạo ra một

khu vực an toàn cho ta, hắn bây giờ đã không còn vẻ đẹp trai phóng

khoáng nữa, đầu tóc rối bù, máu me đầm đìa, tay trái buông thõng, có vẻ

như đã bị gãy.



Ta không biết mình đã ngất bao lâu, cũng không

biết Sơ Không đã vất vả thế nào với hai con Xích Diệm thú này, ta chỉ

biết hắn vẫn luôn bảo vệ ta không chịu rời đi, tựa như một vị anh hùng

chân chính.



Ta cử động người định bò dậy, nhưng cảm giác đau đớn

phía sau lưng khiến ta phải rên rỉ nằm lại. Nghe thấy tiếng ta, Xích

Diệm thú bên kia càng nóng nảy hơn, có điều tình trạng của chúng cũng

không khả quan hơn là mấy, một con đã nằm rạp xuống đất như đang hấp

hối, con kia mình mẩy đầy vết thương.



“Còn dùng tiên thuật được

không?” Sơ Không không quay đầu lại, quay lưng về phía ta, giọng nói

đượm vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn rất bình tĩnh: “Có thể chạy được bao xa?”



Ta tự đánh giá khả năng của bản thân, lắc đầu đáp: “Có thể chạy, nhưng chắc chắn Xích Diệm thú nhanh hơn ta.”



Sơ Không trầm mặc, đúng lúc đó, Xích Diệm thú rít lên, giống như liều một

lần cuối cùng, bay ngươi bổ nhào tới, Sơ Không đặt cây roi dài màu đỏ

sậm ra trước ngực, lẩm nhẩm tiên quyết, cây roi biến thành một thanh

kiếm đỏ tươi, như thể thấm đẫm máu.



Đây là lần đầu tiên ta biết cây roi của hắn có tác dụng ấy.



Sơ Không cầm thanh trường kiếm, tiên khí tuôn trào ào ạt, hắn không quay

đầu lịa, chỉ nhỏ giọng dặn dò ta: “Chớp đúng thời cơ chạy trước đi, hai

con súc sinh này không đuổi kịp ngươi đâu. Cầm lấy đá, nhớ về lấp lỗ.”



Vậy còn ngươi…



Không cần hỏi ta cũng đoán được ý của hắn, hắn định liều mạng đánh cược,

nhưng nếu lần này mà chết, không biết có luân hồi được không.



“Ta… không muốn làm quả phụ.”



Sơ Không nghe ta nói vậy, ngạc nhiên quay đầu lại, sương mù quẩn quanh

người ta, cả khe núi này giờ cũng ngập trong sương, ngay cả ngọn lửa của Xích Diệm thú cũng thoáng bị sương dập tắt.



Sơ Không nổi khùng: “Đồ ngốc, không được hiện chân thân! Ngươi muốn bốc hơi hết à!”



Hắn nói xong thì đã muộn, ta hóa chân thân, trở thành một đám mây trắng

rồi. Ta quấn Sơ Không vào trong đám mây, bay vọt lên trời, ta bay không

nhanh, hơn nữa còn kéo theo một vệt mây dài phía sau. Xích Diệm thú ở

trong khe núi đợi sương mù tản hết, không thấy đối thủ của mình đâu, nó

lập tức nổi giận, phóng một quả cầu lửa về phía ta. Không có thực thể

nên ta không thấy đau, nhưng đám sương quanh ta bị bốc hơi không ít.



Ánh nắng mai tỏa sáng trên núi Côn Ngô, khe núi vang lên tiếng khóc the thé của Xích Diệm thú con, có lẽ là bọn nhóc đó đói bụng rồi, Xích Diệm thú gầm lên mấy tiếng với ta, không đuổi theo nữa.



Ta bay theo làn gió, đong đưa trên bầu trời, cảm giác tự do tự tại này lâu rồi không được trải qua.



“Này! Ngươi không sao chứ!” Sơ Không thò đầu ra khỏi đám mây, hét lên hỏi ta, ta không nói nên lời, cơ thể dần rơi xuống đất, thật ra… ta rất không

ổn…



Sương mù tan hết, ta lại hóa thành người, không dùng được

tiên thuật, tốc độ rơi xuống ngày càng nhanh, cảm giác đau đớn ở lưng

cùng với cảm giác khó chịu bị thiêu đốt khiến ta đau cồn ruột. Sơ Không

kéo ta vào trong lòng hắn, một cơn gió to thổi bay tóc chúng ta, Sơ

Không vỗ mặt ta rồi mắng: “Biết đau chưa! Ai bảo ngươi cứ khăng khăng

hiện nguyên hình! Cảm giác nguyên thần bị thiêu cháy có thoải mái

không!”



Giọng hắn tản theo làn gió, ta cũng hét lên khàn khàn:”Nếu không phải thấy ngươi sắp chết thì ta lại làm thế à! Đồ vô ơn!”



“Rốt cuộc ai mới là kẻ vô ơn! Ta cứu ngươi là để ngươi hi sinh à!”



Ta ngừng một lúc rồi nói tiếp: “Biết rồi! Cò kè cái này làm gì! Lấp hố, lấp hố xong chúng ta về thành thân!”



Chiếc túi nặng trịch chất đầy huỳnh thạch rơi phịch xuống đất, ta và Sơ Không cũng ngã xuống theo, vết thương ở lưng khiến ta ngồi không đặng đứng

cũng chẳng xong, Sơ Không chỉ còn dùng được một tay, hắn đỡ ta nên không cầm nổi huỳnh thạch, chúng ta cân nhắc, định nghỉ ở đây một ngày rồi

lên đường tiếp.



Đêm đến, Sơ Không kiếm củi nhóm, ta nhịn đau lấy

cành cây cố định lại cái tay đã bị gãy của hắn, sau đó cởi quần áo ra,

bảo Sơ Không lấy ít nước cho ta rửa sạch vết thương.