Bảy Kiếp Xui Xẻo
Chương 27 :
Ngày đăng: 13:53 18/04/20
Kiếp trước dùng cơ thể của tướng quân và công chúa nên chẳng sao, nhưng kiếp này dùng cơ thể của bản thân nên hơi xấu hổ.
Ta ôm ngực, áp sát xuống đất, lầu bầu: “Chỉ cọ lưng thôi đấy, đừng có nghĩ linh tinh.”
Sơ Không hừ lạnh: “Nhìn chỗ da thịt xây xát máu me này của ngươi mà ta còn có hứng ăn à, bớt lo bò trắng răng đi.” Tuy Sơ Không nói câu này rất
thản nhiên, nhưng bàn tay rửa vết thương cho ta lại nhẹ nhàng như là một người khác.
Dù hắn có nhẹ nhàng nữa thì da thịt bong tróc bị
dính nước vẫn rất đau, ta hít sâu, sau khi nhận ra tay Sơ Không không
dám đặt trên lưng ta, ta bèn cắn răng không rên thành tiếng nữa. Bị
thương mà không sát trùng sẽ chỉ càng tệ thêm, bây giờ chúng ta còn phải đi lấp hố, về Thiên giới mau mau là được, mềm lòng ở đây chỉ tổ lãng
phí thời gian.
Từ lúc rửa cho tới lúc Sơ Không đắp thuốc lên
lưng, ta không hề hé răng kêu ca. Vì nhịn đau nên đầu ta đẫm mồ hôi,
bỗng nhiên ta như thấy Sơ Không vuốt đầu ta, giọng trầm trầm: “Xin lỗi…”
Không biết hắn đang xin lỗi chuyện gì, ta ngơ ngác đáp: “Ngươi có lỗi với ta
nhiều chuyện lắm, lại đây, nói thêm mấy lần nữa xem nào.”
Ta nghĩ lúc này Sơ Không không đánh ta thì cũng lớn tiếng với ta, ai ngờ mãi
lâu sau thật sự đợi được một câu thật lòng của hắn: “Xin lỗi.”
Ta sửng sốt ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Sơ Không! Ngươi ốm rồi!” Hắn lừ mắt
nhìn ta, rồi ánh mắt lại dừng trên lưng ta, ta có thể cảm nhận thấy ngón tay hắn đang mơn trớn chỗ da bị xây xát của ta, hắn nói: “Tuy ngươi vẫn tỏ vẻ xuề xòa, nhưng con gái vẫn là con gái, để ngươi bị thương thế
này, vẫn là lỗi của ta…”
Ta ngẩn người một lát, bỗng thấy mình dễ dàng bị dáng vẻ chín chắn hiếm thấy này của hắn làm cảm động.
“Xấu ngươi cũng phải lấy.” Ta nằm bò ra, nhắm mắt nghỉ ngơi, “Dù sao ta cũng dựa vào ngươi rồi.”
Hơn nữa…
Sơ Không đã bảo vệ ta, bóng lưng thẳng tắp của hắn khi đó đã đủ để ta yên tâm rồi.
Cơ thể thần tiên quả nhiên hữu dụng hơn người phàm nhiều, dù bị thương như thế, tuy chưa khép miệng hoàn toàn, nhưng vẫn có thể gắng đi. Ta và Sơ
Không đi mấy ngày liên tiếp mới tới núi Lộc Hoa, cái hang rò rỉ tà khí ở đó, lấp xong là có thể kết thúc bảy kiếp tình duyên của ta và Sơ Không.
Ta sung sướng nghĩ bụng, sau khi đấu một trận với Xích Diệm thú, nguyên
thần của ta bị thương, lúc về phải lấy tiền của Sơ Không để bồi bổ cho
mình mới được.
Khi tới núi Lộc Hoa, nơi này vẫn y như hồi ta và
Sơ Không còn là hổ và lợn rừng. Về thăm chốn xưa mỗi chúng ta lại có một tâm trạng. Ta rất vui, còn Sơ Không cứ hầm hè. Ta nghĩ hắn có vẻ mặt
này là vì chẳng ai muốn nhớ mình làm lợn cả. Mãi cho tới khi thấy cái
cửa hang đó, ta mới nhận ra thì ra từ nãy tới giờ Sơ Không làm lạnh mặt
vì tà khí rò rỉ vượt quá tưởng tượng của chúng ta.
Ở cửa hang,
chướng khí dày đặc, cỏ cây đều khô héo. Ta và Sơ Không đi vào động, dò
dẫm từng bước trong bóng tối, bỗng cạch một cái, ta cứng người, cúi đầu
xuống thì thấy một khúc xương đã bị giẫm nát.
Mặt Sơ Không đanh
lại: “Chắc chắn sau đó lại có người tới hiến tế, thảo nào tà khí rò rỉ
nhanh như thế.” Hắn quay lại dặn dò ta, “Nguyên thần của ngươi đã bị tổn hại, không nên vào trong. Đợi ta ở ngoài.” Hắn cầm cái túi đựng huỳnh
thạch rảo bước vào trong, ta đứng đằng sau nghe tiếp nối mỗi bước chân
của hắn là một tiếng rắc giòn tan, không kìm được ôm tay lại.
Ta
cảm thấy chướng khí và tà khí bên ngoài hơi nhiều, không thấy yêu quái
có thể hại người nào ở đây, Sơ Không cũng không cần ta giúp gì, vì thế
ta yên tâm ngồi trước cửa hang, nhân tiện làm vài cái ấn tẩy sạch không
khí xung quanh.
Ta sửng sốt, Sơ Không cũng sửng sốt.
Ta
bỗng nhớ tới trước lúc vào Minh phủ, ánh mắt như có điều suy nghĩ của
Cẩm Liên, gã đó… không phải đã nhận ra Sơ Không rồi chứ?
Sơ Không nhíu mày: “Ta nhớ mình đã từng bái sư, nhưng chỉ biết sư phụ đã mất
tích một cách khó hiểu, đệ tử của môn phái tản đi khắp nơi. Gã… một
người như thế, vì sao lại bị giam dưới mười tám tầng địa ngục?”
Diêm Vương thở dài: “Tất nhiên là ngài không nhớ, đúng thời khắc mấu chốt,
Cẩm Liên thần quân tu luyện tiên pháp độc môn, cần một món pháp khí bổ
trợ. Em gái Cẩm La của người đó xuống hạ giới tìm, nhưng lại lề mề không về, sau đó Cẩm Liên tẩu hỏa nhập ma, phạm không ít tội nghiệt, mới bị
nhốt dưới địa ngục.”
Thì ra là thảm kịch đời người…
Nhưng
ta nhớ lại dáng vẻ xảo quyệt và biến thái của người đó, quả thực không
giống loại ngoan ngoãn ở trên Thiên giới, rồi ngu ngốc bị em gái mình
hãm hại. Trong chuyện này hẳn là có không ít bí mật…
Không khí im ắng một lát, Sơ Không kéo ta chẳng chút lưu luyến đi ra khỏi đây. Diêm
Vương buồn bã gọi với theo: “Này! Sơ Không thần quân, sao ngài vẫn đi!”
“Cái chuyện tồi tệ ấy đã xảy ra bao lâu rồi liên quan gì đến ta, mặc kệ, các ngươi tự tìm người giải quyết đi, ta không giúp gì hết.”
Diêm Vương im lặng một lát: “Liên quan tới Tiểu Tường Tử cũng không giúp?”
Ta giữ Sơ Không lại, ngoảnh đầu lại nhìn Diêm Vương: “Liên quan tới ta? Muốn mạng của ta sao?”
“Lần trước lúc ngươi và Sơ Không thần quân đầu thai vào cơ thể của tướng
quân và công chúa, bị nhầm thời gian cho nên đầu thai muộn hơn hai mươi
năm tròn, đó là sai sót tuyệt đối không thể xảy ra, ta đã cẩn thận điều
tra. Tiểu Tường Tử, ngươi từng bị tà khí của Cẩm Liên tấn công đúng
không?”
Ta gãi đầu: “Chắc là thế…”
Sơ Không lườm ta: “Vì sao không nói với ta?”
“Lúc đó ta cũng có biết đó là cái gì đâu.”
Diêm Vương gật đầu: “Quả nhiên là vậy, chắc chắn lúc đó luồng tà khí kia đã
quấn lấy Tiểu Tường Tử khiến thời gian đầu thai của các ngươi bị nhầm
lẫn, mà giờ nó đã ngấm vào trong nguyên thần của ngươi, hoặc quấy nhiễu
tâm trí của ngươi. Giờ Cẩm Liên đã nhập ma, trốn khỏi địa ngục, nếu tu
vi của gã lại tăng lên, có thể sau này sẽ thông qua luồng tà khí này
khống chế Tiểu Tường Tử cũng nên.”
Mặt ta trắng bệch, mày Sơ Không nhăn tít lại: “Nói thẳng, ta không đánh lại gã, ông muốn ta tới Nhân giới làm gì?”
Diêm Vương nhếch mép mỉm cười: “Ta không bảo ngài đấu với sư phụ của ngài,
ta chỉ muốn hai người kéo dài thời gian tăng tu vi của gã là được. Các
ngươi cũng biết, một ngày trên trời bằng một năm dưới đất, ta lên Thiên
giới xin viện binh, chắc chắn không thể xuống trong vòng một năm rưỡi.
Nếu để Cẩm Liên làm loạn trong khoảng thời gian đó thì không biết nhân
gian sẽ thế nào nữa. Vì thế ta hi vọng hai ngươi có thể kéo dài thời
gian, quấy rối kế hoạch của gã ta thì càng tốt. Lúc ấy ta đưa viện binh
tới, diệt được Cẩm Liên mà Tiểu Tường Tử cũng an toàn, các ngươi có thể
quay về Thiên giới thành thân, hạnh phúc cả đời.”
Sơ Không nhìn ta một lát, nghiến răng đáp: “Chuyện này… không có lần sau đâu.”