Bảy Kiếp Xui Xẻo

Chương 28 :

Ngày đăng: 13:53 18/04/20


Nhảy vào giếng luân hồi, một lần nữa quay trở lại

nhân gian, thoát khỏi cảm giác váng vất sau khi mới đầu thai xong, ta

quan sát cảnh vật xung quanh, cỏ cây rậm rạp, lại đúng vào đêm mây đen

khuất trăng. Ta nói với Sơ Không bên cạnh: “Mỗi lần nhảy vào giếng luân

hồi ngươi có cảm thấy buồn nôn không?”



Sơ Không liếc nhìn ta,

đang định nói thì đột nhiên đanh mặt lại, hắn bịt miệng ta rồi đẩy vào

trong lùm cây, còn hắn cũng ngồi xổm xuống.



Ta bỗng bối rối, kiếp này ta và Sơ Không không gây rối trước khi đầu thai, ngoan ngoãn như

thế mà cũng xảy ra chuyện? Ta nghi ngờ nhìn Sơ Không, hắn bịt miệng ta

không buông tay, ra hiệu đừng lên tiếng.



Đúng lúc đó, ta nghe

thấy giọng nói như cơn ác mộng cắm rễ vào đầu: “Tìm thấy chưa?” Ta không nghĩ được gì nữa, nín thở, cẩn thận thò nửa đầu ra khỏi lùm cây, thấy

cách chỗ chúng ta vừa đứng mười trượng, gã tóc vàng tên Cẩm Liên chắp

tay sau lưng hỏi một… con yêu quái to khỏe.



“Bẩm quân thượng, có tiểu yêu bẩm báo rằng hòn đá yêu ngàn năm đó đang ở biên giới nước Tề và Vệ.”



“Biên giới nước Tề và Vệ?” Cẩm Liên sờ cằm cười nói, “Con yêu tinh đó thích

trà trộn tới nơi đông người thật đấy. Theo dõi chặt chẽ, đừng để nó

thoát.”



“Dạ.” Tên yêu quái cung kính đáp, rồi lại tò mò nói: “Quân thượng không đi cùng tiểu nhân sao?”



Bàn tay bịt miệng ta của Sơ Không bỗng dưng siết lại, hắn thầm thì vào tai

ta: “Ôm chặt lấy ta.” Giọng hắn rất căng thẳng, ta đưa ngay tay ra ôm

chặt lấy eo hắn. Cẩm Liên bên kia bỗng bật cười khó hiểu: “Đương nhiên

là phải đi, nhưng trước hết phải dọn sạch những kẻ ngáng đường đã.”



Nghe gã nói vậy, ta lập tức căng thẳng, bỗng thấy mặt đất dưới chân mềm

nhũn, Sơ Không ôm lấy vai ta, nhún chân bay vọt lên trời. Ta nhìn xuống

dưới, chỉ thấy lùm cây chúng ta vừa trốn nay đã hóa thành bột mịn.



Ta còn đang sợ hãi Cẩm Liên bên kia cũng kinh ngạc: “Ồ.” Hắn nhìn lên chúng ta: “Sao lại là các ngươi?”



Thật ra… chúng ta cũng không muốn tới đâu.



“Vậy cũng tốt, đỡ mất công sau này đi tìm.” Nghe hắn nói, Sơ Không giật

mình. Ta kéo ống tay áo của hắn, thì thầm: “Chạy lên trên.” Sơ Không

tỉnh táo lại, bay vụt lên trời. Cẩm Liên không coi chúng ta ra gì, phất

tay một cái, hai luồng tà khí long vòng bay tới.



Ta anh dũng ưỡn

ngực lên nói: “Ngươi cứ yên đấy, để ta.” Ta chỉ tay lên trời, tập trung

tiên lực, một đám mây bay nhanh tới. Lần trước vì ta bị thương quá nặng

nên không dùng sức được. Lần này tuy không đánh lại Cẩm Liên, nhưng nhân lúc gã khinh địch, trốn khỏi tay hắn thì không có vấn đề gì.



Đám mây dần tụ lại, ta vung tay lên, đám mây bồng bềnh xông thẳng về phía

Cẩm Liên: “Chạy ngay lúc này!” Ai ngờ chẳng cần ta nói, Sơ Không đã ôm

lấy eo ta, nháy mắt đã cao chạy xa bay.



Chạy từ tối tới tận khi trời sáng, hai chúng ta đoán Cẩm Liên tạm thời không đuổi kịp rồi mới dừng lại nghỉ ngơi bên đường.



“Sư phụ của ngươi… rốt cuộc muốn làm gì?” Ta hổn hển hồi lâu mới nhả ra

được một câu, Sơ Không cũng hổn hển bên cạnh ta, thấy ta hỏi vậy, hắn

nghĩ một lát mới đáp: “Ai biết, nhưng lúc nãy ngươi có nghe thấy hắn nói muốn tới biên giới nước Tề và Vệ tìm một hòn đá yêu vạn năm không?”



Ta cũng thắc mắc: “Có, nhưng chuyện này với chúng ta…” Vừa nói đến đây đầu ta bỗng bật lên một bóng người, “Tử Huy!”



Hơn nữa biên cảnh Tề - Vệ không phải là nơi chúng ta gặp cô nương tên là “A La” sao… Khoan đã, A La? Ta cau mày lẩm bẩm: “Lần trước Diêm Vương nói

cô em gái của Cẩm Liên tên là gì?”



Sơ Không nhìn ta, buột miệng đáp: “Cẩm La.”



Ta nhìn vẻ mặt hắn, biết hắn chắc chắn cũng nghĩ giống ta: “Cẩm Liên có

một cô em gái tên là Cẩm La, Cẩm La hạ phàm giúp gã tìm pháp khí luyện

công nhưng không hề quay lại. Hình như Tử Huy từng nói với ta rằng, y tự nguyện đưa trái tim mình cho một người, nhưng có vẻ người đó đã làm

chuyện có lỗi với y. Với cả cô gái tên A La nói nàng là vợ của Tử huy,

để tàn hồn ở lại trông nom căn phòng đá. Sau khi Cẩm Liên ra khỏi địa

ngục chuyện đầu tiên là đi tìm tảng đá yêu vạn năm…” Ta lẩm bẩm, “Tất cả chuyện này chỉ còn thiếu một móc xích liên hệ nữa thôi.”





Không và ta cùng trầm mặc một lúc: “Nếu đã vậy, thì tới cái hang đá đó

thăm dò một phen là được rồi, dù sao tàn hồn kia cũng ở đó, tảng đá yêu

kia cũng ở đó, bây giờ ngay cả Cẩm Liên cũng muốn tới đó, Diêm Vương

muốn chúng ta ngăn cản kế hoạch của Cẩm Liên, chúng ta làm thế nào cũng

phải tra ra rốt cuộc kế hoạch của gã là gì mới được.”



Ta gật đầu tỏ vẻ đồng ý, Sơ Không liếc mắt nhìn ta: “Cơ thể của ngươi…”



“Sao nào?”



“Khụ, ừm, tà khí của Cẩm Liên có ảnh hưởng gì không? Ta không muốn vác theo gánh nặng đâu.”



“Nếu ngươi quan tâm ta thì cứ nói thẳng.” Ta nhìn vành tai lặng lẽ đỏ ửng

của Sơ Không, không biết làm sao: “Lúc nào ngươi mới có thể thẳng thắn

một chút đây, sau này ta bị ai đó miệng lưỡi trơn tru lừa đi rồi ngươi

muốn khóc cũng chẳng được.” Thấy Sơ Không xị mặt, ta vội vàng vỗ về:

“Được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa. Thực ra tà khí đó cũng

chẳng có gì, bình thường không nhận thấy sự tồn tại của nó.”



Sơ Không hừ lạnh quay ngoắt đầu đi: “Sau này có gì lạ phải nói với ta đầu tiên.”



Đúng là đồ chết vì mạnh miệng…



Lối vào của cái hang đá đó ta và Sơ Không tìm mãi cũng không ra, đúng lúc

nản lòng thì đột nhiên nhìn thấy Tử Huy trong ánh hoàng hôn. Vừa hay lúc đó y đang ném thi thể của ba con yêu quái xuống sông. Thấy chúng ta, y

sững sờ một lát rồi cười nói: “Khéo thật, A Tường cô nương, lại gặp

rồi.”



Hình như Sơ Không rất ghét Tử Huy, hắn đanh mặt, kéo ta ra sau: “Không khéo chút nào, chúng ta tới tìm ngươi.”



Tử Huy có vẻ lúng túng: “Ta thật sự không có ý gì khác với A Tường cô

nương, ta đã cố hết sức làm mối cho hai người rồi, Sơ Không có thể bỏ

địch ý với ta đi được không, ta là một yêu quái tốt hiếm thấy đấy.”



Sơ Không khoanh tay, lạnh lùng nhìn y: “Nếu vậy, chàng yêu quái tốt bụng,

ngươi nói xem, vì sao trước kia lại muốn cướp tim của ta? Trái tim vốn
giải. Cũng có nghĩa là, người làm phép đã biến mất thì pháp thuật cũng

mất. Chân ta mềm oặt, thẫn thờ ngã phịch xuống đất.



“Ơ?” Ta ngạc nhiên véo chân mình, “Vì sao… rõ ràng đã an toàn rồi…”



Tâm trạng ta hiện giờ cực kì hoang mang, như thể có ai đó cầm cái dùi trống đập cực nhanh vào lòng ta, nhịp đập và độ rung ấy khiến ta cảm thấy

mình sắp nghẹt thở. Ta ngồi đờ đẫn một lúc lâu mới nhớ ra, bây giờ ta

nên đi tìm Sơ Không.



Có lẽ, hắn chỉ bị vùi lấp trong đống đá ngổn ngang này mà thôi.



Ta đứng dậy, loạng choạng chạy tới bên đống đá đổ nát, quên cả tiên thuật, dùng tay không gạt từng tảng to tảng nhỏ, hòn tròn vạnh, hòn sắc lẹm.

Mỗi lần đẩy một tảng đá ra là mỗi lần lòng ta dần nguội lạnh. Cảm giác

rét buốt trong tim đó như lan truyền khắp cơ thể, chân tay ta cũng lạnh

cóng, máu ứa ra từ móng tay xước xát cũng lạnh buốt, không khí mà ta thở ra cũng lạnh buốt, ngay cả thứ chất lỏng rơi từ khóe mắt cũng lạnh

buốt.



“Sơ Không vênh váo…”



Nỗi sợ hãi trong lòng ta bắt

đầu bùng lên, ta gọi: “Ngươi trả lời đi, ngươi trả lời ta đi, ta không

giận ngươi nữa, sau này sẽ không bao giờ giận ngươi nữa.”



“Ngươi

đã nói là sẽ nuôi ta rồi mà, người còn chưa đền cho ta mười đồng ta cược cho ngươi. Ngươi mà không ra thì ta sẽ tái giá! Ta sẽ đi lấy Lý Thiên

Vương, ta sẽ chuyên đi làm vợ bé, sẽ đi gây họa cho Thiên giới chúng

thần, ta…”



Những lời đe dọa đó liệu có hữu dụng không?



Sơ Không đã bảo rồi, sau này ta hãy tái giá đi.



Lần này, hắn quyết tâm bỏ lại ta thật rồi.



Khóe mắt ta cuối cùng cũng có chút âm ấm, đó là những giọt nước mắt tuôn

rơi, vương khắp mặt. Dẫu là Sơ Không, Không vênh váo, sư phụ Không hay

là Lục Hải Không, lần này thật sự không thể gặp lại nữa rồi.



Hay

là ta xuống Địa phủ tìm hắn thử xem, có lẽ hắn vẫn chưa bị hồn phi phách tán, có lẽ nguyên thần của hắn vẫn còn, đầu thai lần nữa thì ta vẫn có

thể gặp lại hắn. Nghĩ tới đây, ta dáo dác nhìn xung quanh xem có con dao nào không, nhưng vừa quay đầu lại ta đã thấy A La đang ngồi trên chiếc

giường đá kia, cơ thể nàng ta đã gần như trong suốt, như thể chỉ nháy

mắt cái thì sẽ biến mất theo làn gió.



Ta thẫn thờ dán mắt vào nàng, nơi này chỉ còn hai vật sống duy nhất là chúng ta.



A La bỗng mỉm cười, đưa bàn tay đã trong suốt một nửa ra, đột nhiên trong lòng bàn tay hiện ra một viên ngọc màu tím, lấp la lấp lánh, đẹp vô

cùng.



“Trái tim của Tử Huy.” Nàng cười nói: “Ta nghĩ, Tử Huy cũng muốn giúp hai người.” Nàng vươn tay ra đưa viên ngọc màu tím cho ta,

“Sống chết là lẽ đương nhiên của trời đất, tuy tim đá ngàn năm có sức

mạnh nghịch chuyển thì ta cố lắm cũng chỉ lấy lại được một hồn một phách mà thôi.”



Ta sững sờ hồi lâu, chưa kịp hiểu lời A La nói có

nghĩa gì thì A La đã mỉm cười, cơ thể dần tan biến trong không trung:

“Ta chỉ có thể đền cho hai người ngần ấy thôi, ta xin lỗi.”



Bóng

dáng của A La biến mất hoàn toàn, chỉ còn sót lại vài tia sáng vần quanh viên ngọc màu tím vài vòng, dẫn đường đưa viên ngọc bay tới trước mặt

ta, ta ngẩn ngơ đưa tay ra, viên ngọc ngoan ngoãn nằm gọn trong tay.



Ta vẫn ngơ ngác đứng đó, mãi cho tới khi có một tia sáng lóe lên đả thông

tư tưởng cho ta. Ta gõ đầu mình, lau nước mắt, lập tức cắn lưỡi tự sát.



Trên đường xuống suối vàng, ta ôm viên ngọc màu tím chạy như điên về phía điện Diêm Vương.



Lúc đó Diêm Vương vẫn chưa trở về, phán quan đang cúi đầu đọc sách, ngẩng

đầu lên thấy người đẩy cửa ra là ta thì cau mày lại: “Sao ngươi về nhanh thế? Không phải đã bảo các ngươi ngáng chân Cẩm Liên sao? Sơ Không thần quân đâu?”



Ta đưa viên ngọc máu tím trong tay cho phán quan xem, ông ta cau mày ngắm nghía hồi lâu, rồi đột nhiên mặt biến sắc: “Tại sao Sơ Không thần quân chỉ còn lại một hồn một phách ở trong này! Rốt cuộc

các ngươi đã gây ra họa gì rồi! Phán quan đỡ trán thở dài, “Vốn đã thiếu người, các ngươi còn tự loại đi một người nữa! Phóng hỏa sau sân nhà

mình vui lắm hả?”



Ta cất viên ngọc màu tím vào trong ngực, không

để ý tới mấy lời cay nghiệt đó của phán quan, chỉ bình tĩnh nói: “Sơ

Không chết rồi, hắn dùng chính hồn phách và nguyên thần của mình liều

chết với Cẩm Liên, cụ thể ra sao thì ông có thể xem trong gương kiếp

trước.”



Phán quan thoáng sửng sốt, sau đó ổn định lại tâm trạng,

lấy chiếc gương kiếp trước trên bàn Diêm Vương ra, ông cầm gương trầm

mặc xem hồi lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn ta: “Nếu đã vậy phải bẩm báo với

Ngọc Đế truy phong cho Sơ Không thần quân.”



“Hắn không cần truy

phong, cái thứ đó có tác dụng đếch gì.” Ta nói thẳng, “Ông nói cho ta

biết, có cách nào để hắn quay trở lại làm tiên không.”



Phán quan nhíu mày nhìn ta một lát, thở dài nói: “Có thì có, nhưng mà…”



“Có là được rồi. Ta chỉ muốn biết phương pháp.” Dẫu có phải chịu đựng những gì ta cũng phải để Sơ Không trở lại làm Sơ Không thần quân, để hắn lại

đứng trước mặt ta, để ta không thể tái giá.



“Cho một hồn một

phách này đi vào luân hồi, quy luật trời đất sẽ tự tạo cho ngài ấy một

cơ thể mới, dùng cơ thể xác thịt ấy khóa hồn phách lại, sau đó đi tìm

hai hồn sáu phách còn thiếu, giữa biển người mênh mông muốn tìm hồn

phách là chuyện không thể, ngươi nên bỏ suy nghĩ này sớm đi.”



Ta cân nhắc một lát: “Tìm thấy thì Sơ Không có thể sống sao?”



“Tìm đủ hồn phách thì chỉ có thể khiến ngài ấy trở thành một con người bình

thường, nếu muốn trở lại là tiên thì ngài ấy phải tự mình cố gắng, tu

luyện lại từ đầu.”



Ta gật đầu, đem theo viên ngọc tím quay người

rời đi, phán quan gọi ta lại: “Tường Vân tiên tử, ngươi phải biết, đó

không phải là chuyện có thể làm xong trong một hai kiếp, có khi cả ngàn

năm cũng không làm được.”