Bảy Kiếp Xui Xẻo

Chương 29 :

Ngày đăng: 13:53 18/04/20


Ta quay đầu lại nhìn

phán quan: “Nghĩ nhiều như thế làm gì. Ta sẽ tìm tới lúc không muốn tìm

nữa thì bỏ cuộc là được. Nhưng dẫu sau này có bỏ cuộc lúc nào thì vẫn

khiến ta thoải mái hơn là bỏ cuộc lúc này, ít nhất ta cũng từng nỗ lực

vì hắn. Sau này nghĩ lại, ta sẽ không hối hận vì mắc nợ một người.” Ta

mỉm cười, “Hơn nữa cái chuyện tìm kiếm này với người khác thì khó đấy,

nhưng ta là Tường Vân tiên tử, trong thiên hạ này làm gì có nơi nào

không có mây.”



Phán quan nhìn ta một lát rồi cười nói: “Thôi vậy, ngươi tự đi đi. Diêm Vương về rồi ta sẽ nói rõ với ngài ấy.”



Ta gật đầu, đang định quay đầu đi thì bỗng nhớ tới một chuyện, bèn hỏi

phán quan: “Lúc nãy ông xem gương kiếp trước, bọn A La và Tử Huy còn có

kiếp sau không?”



“Tuy tảng đá yêu đó đã dùng chính mạng của mình

để quyết đấu nhưng không hề tổn hại gì đến linh hồn, đương nhiên sẽ có

kiếp sau, nhưng y đã gây ra quá nhiều tội lỗi, chắc chắn kiếp sau sẽ vô

cùng gian khổ. Còn Cẩm La tiên tử vốn chỉ là một tàn hồn nương nhờ trái

tim của đá yêu mà rơi rớt lại, ngay tại giây phút Cẩm La tiên tử biến

mất thì chắc chắn không thể có cơ hội chuyển kiếp nữa rồi. Tiên tử đã

dùng hết chút sức cuối cùng, cố gắng kéo lại một hồn một phách cho Sơ

Không thần quân, ngay cả sức mạnh của tàn hồn cũng không thể khôi phục

lại được nữa. Nàng ta đã biến mất hoàn toàn khỏi thế gian, không thể có

kiếp sau.”



Ta há hốc miệng nhưng lại không biết mình nên nói gì,

nửa tiếc nuối nửa ngậm ngùi, Tử Huy và A La, hai người họ đẹp đôi như

thế… Nếu biết A La không còn nữa, có lẽ Tử Huy sẽ đau lòng lắm.



Nhưng sau kiếp này, Tử Huy sẽ không còn nhớ A La nữa, bởi vì y đã quên cả chính bản thân mình rồi.



Đời này kiếp này, dẫu có mặn nồng chẳng hối thì cũng chỉ có thể trở thành

một trang giấy nháp đã bay đi trong năm tháng mênh mông, không còn ai

nhớ tới nữa mà thôi.



Lại một lần nữa ta đứng trước giếng luân hồi, chỉ có điều lần này cô đơn tới mức vô vàn xa lạ.



Ta ngoảnh đầu lại nhìn, cầu Nại Hà, đường xuống suối vàng vẫn y nguyên như xưa, chẳng thay đổi chút nào, vậy mà sao ta lại cảm thấy Minh phủ lúc

này lạnh lẽo hơn xưa rất nhiều.



Một hồn một phách của Sơ Không

bay bồng bềnh nhờ viên ngọc màu tím, đầu thai qua giếng luân hồi, nhìn

hồn phách dần trôi đi, ta bỗng hơi sợ, ta không biết kiếp sau Sơ Không

sẽ lưu lạc vào nhà nào, không biết lúc nào mới có thể tìm thấy hắn trong biển người mênh mông, cũng không biết khi gặp lại hắn sẽ có vẻ ngoài

thế nào, nhưng…



Nếu thực tế đã dồn ta vào đường cùng thì ta cũng chỉ có thể khoác áo giáp lên vai đối mặt với bão táp phong ba vừa trỗi dậy.



Ta cất kĩ viên ngọc màu tím đi, thả người vào trong giếng luân hồi.



Ba năm nhân thế trôi qua vội vã.



Không còn Sơ Không ở bên, ta cuối cùng cũng có thể bình tâm thưởng thức phù

thế phồn hoa. Không còn ai tranh cãi với ta, cuộc sống của ta thoải mái

đến kì lạ. mãi đến giờ ta mới biết, tên Sơ Không hống hách đó ở bên cạnh đã mang tới bao nhiêu phiền phức và bực dọc cho ta.



Nhưng, mỗi

khắc đêm khuya vắng lặng, một mình ngồi ngắm sao trời, ta lại không thể

không nhớ tới Sơ Không, cuộc sống lúc nào cũng cãi nhau nảy lửa, tức lộn cả ruột ấy lại là kỉ niệm đáng xấu hổ của ta.



Sơ Không chưa từng hoàn hảo, độc mồm độc miệng, tính tình đáng ghét, chưa từng làm chuyện

gì khiến ta sướng phát điên. Ngay cả cái quạt luôn miệng nói sẽ đền cho

ta mà vẫn chưa đền, nhưng hắn lại mở được một lỗ hổng trong trái tim

cứng như sắt thép của ta, nghênh ngang ngồi xuống, vắt chéo hai chân,

vênh mặt nhìn ta: “Ông đây cứ vào đấy, nàng làm gì được nào?”



Ta

chỉ hận không thể véo chết hắn, nhưng chuyện này đã không thể nữa rồi.

Vì thế ta chỉ có thể đặt hắn trong đó, hóa hắn thành một cái dằm, nuốt

không nổi, nôn không ra.



Ta không biết cảm giác đó có phải là cái gọi là “tình yêu nam nữ” hay không, ta chỉ biết, nếu lúc nhớ hắn mà gặp được hắn, thì bầu trời của ta trong xanh không một gợn mây nào.



Cho nên, để có thể nhìn thấy hắn lúc nhớ hắn, trong ba năm này, ta gồng hết sức tìm được một hồn bốn phách của Sơ Không, còn một hồn và hai phách

nữa không rõ tung tích, ta đã làm được hơn nửa chuyện ngàn năm chưa chắc đã xong mà phán quan nói, có lẽ đó là thiên ý, cũng có lẽ, đó là vì hồn phách của Sơ Không cũng đang đi tìm ta.



Cuối tháng Ba, trăm hoa

đua nhau khoe sắc, ta cưỡi lừa ngắm hoa ven đường tới kinh thành nước

Yến. Nghe đồn gần đây trong hoàng cung Yến quốc thường có hồn phách xuất hiện, vốn dĩ nơi hoàng cung có điều gì kì lạ cũng là bình thường, nhưng giờ ta không thể bỏ sót chút dấu vết nào.



Vào thành, ta tìm một quán trọ gửi con lừa, trả tiền phòng rồi vào cung.



Ta niệm quyết ẩn thân, đường hoàng đi vào cung, nghĩ bụng chuyện ma quái

nơi đây hơn phân nửa là ở trong lãnh cung. Ta tìm mãi cuối cùng cũng tìm thấy một đám tì nữ đưa cơm tới đó, bèn theo sau bọn họ muốn tìm vị trí

của lãnh cung, định đến đêm tra xét cẩn thận.



Đột nhiên viên ngọc tím trên cổ ta lại lóe sáng, ta sửng sốt.



Ta đặt hết một hồn bốn phách tìm được vào trong viên ngọc này, hồn phách

có cảm ứng với nhau, sau khi ta tìm được một hồn phách, thì tiếp đó mỗi

lần phát hiện ra hồn phách thất lạc, viên ngọc này đều lóe sáng. Đó cũng là một trong những lí do ta có thể tìm được một hồn bốn phách nhanh như thế.



Xem ra, trong hoàng cung này thật sự có hồn phách thất lạc của Sơ Không rồi.



Ta đang ngẩn ngơ nghĩ ngợi, đi theo cung nữ vào một tòa điện trong lãnh

cung, viên ngọc màu tím đột nhiên sáng ngời, đó là chuyện trước nay chưa từng có, chẳng lẽ ở nơi đây có rất nhiều hồn phách của Sơ Không? Ta

nghi hoặc ngẩng đầu nhìn, dưới gốc cây khô trong tòa điện lạnh lẽo, một

thằng nhóc tròn trịa mặc bộ áo bào màu đỏ đang ngồi ở đó, nó mở to đôi

mắt, nhìn chằm chằm vào… viên ngọc trước ngực ta.



Ta cũng nhìn nó chăm chú, gương mặt của đứa bé này giống Sơ Không, thậm chí là Lục Hải

Không trong quá khứ tới bảy tám phần. Ta thẫn thờ hồi lâu.



Nhưng

đứa bé nhìn chằm chằm về phía ta mãi rồi lại ngoảnh đầu đi, ngơ ngác

nhìn lên bầu trời, mặt có vẻ ngốc nghếch. Cơ thể chỉ có một hồn một

phách chắc chắn có thiếu sót.



Viên ngọc tím bay lên như muốn hòa

vào hồn phách trong cơ thể kia ngay lập tức, ta nhìn đám cung nữ khắp

phòng, lặng lẽ ấn nó xuống.



Cũng may đưa cơm xong bọn họ bèn lui

ra ngoài hết, chả mấy chốc một người phụ nữ gầy gò bước ra, nàng ta ngồi xuống bàn cơm, mệt mỏi gọi: “Qua đây, ăn cơm thôi.” Nàng ta gọi thịt

viên Không, nhưng thịt viên Không không để ý tới nàng ta, mà vẫn thẫn

thờ nhìn bầu trời.



Người phụ nữ ngồi bên trong không biết tại sao lại nổi cơn điên, đột nhiên vung tay hất văng nửa số bát đĩa trên bàn

xuống, tiếng sứ vỡ như kim châm vào màng tai, cuối cùng thịt viên Không

cũng quay đầu lại, ngơ ngác nhìn người phụ nữ đó: “Mẫu thân.”



“Ngươi không phải là con ta! Không phải là con ta!”


tay ta. Chỉ tiếc hàm răng quá cùn, không cắn nổi thịt, nó bèn lắc đầu

định xé nát.



Ta hoảng hốt, cầm cái sừng thịt gõ lên hốc máu trên

đầu nó, con hươu ngựa chịu được hai đòn, sau đó không nhịn nổi nữa bèn

nhả ra, ngửa đầu lên trời thét dài, chật vật bỏ đi, vung cả một trận mưa máu khắp trời. Ta cưỡi mây đứng đó, nghỉ ngơi một lúc lâu, nhìn cái

sừng thịt trên tay, định bụng mang về ngâm rượu, không chừng còn ủ ra

được một mùi rượu đặc biệt. Ta cất nó vào trong ngực rồi vén tay áo xem

xét vết thương của mình, thấy không đáng ngại bèn thong thả quay về nhà.



Nhưng càng về tới gần nhà, ta lại càng thấy không ổn. Tuy Sơ Không không chịu học tiên pháp, nhưng cũng bị ta ép tu tiên được mấy năm, dù gì trong cơ thể cũng có chút tiên khí. Hôm nay chúng ta động phải một con yêu quái

ngốc nghếch chỉ biết trả thù, nếu là một con thông minh hơn thì chắc

chắn sẽ nuốt chửng Sơ Không trước rồi mới đấu với ta. Ta có thể bảo vệ

nó một lần, nhưng không thể bảo vệ nó mãi, nếu hắn không có năng lực tự

bảo vệ bản thân thì nhất định sau này sẽ bị bắt nạt.



Hơn nữa…

không tu thành tiên thân thì ta mãi mãi ở bên hắn bằng cách nào, nếu là

người bình thường Sơ Không sẽ phải xuống địa ngục luân hồi chuyển thế,

bắt buộc phải uống canh Mạnh Bà, lúc đó những kí ức về ta sẽ bị xóa sạch hoàn toàn khỏi linh hồn hắn.



Vừa nghĩ thôi đã thấy đáng sợ rồi.



Về tới căn nhà nhỏ, thịt viên Không vẫn bị khóa trong kết giới, thấy ta

quay về nó vội bật dậy. Ta vung tay gạt kết giới đi, nhưng thịt viên

Không lại không bổ nhào vào lòng ta ngay như ta vẫn tưởng, mà đờ đẫn

đứng đó, tròn mắt nhìn ta, vẻ mặt sửng sốt.



Ta thoáng ngỡ ngàng,

cúi người xuống quan sát bản thân, bỗng hiểu ra vì sao Sơ Không lại đờ

đẫn. Máu của thú hươu ngựa thấm đỏ cả bộ váy trắng của ta, có lẽ cả trên mặt và trên đầu cũng dính máu. Ta thở dài, đang định mở miệng bảo Sơ

Không đừng lo thì đột nhiên một ánh sáng lóe lên trong đầu, ta nảy ra

một kế.



Ừm… tuy lừa trẻ con sẽ bị tổn hại âm đức, nhưng ta làm tất cả đều vì tốt cho ngươi thôi.



Ta ôm cánh tay bị thú hươu ngựa cắn, miệng rên hừ hừ, khuỵu chân xuống ngã phịch xuống đất. Ta nhắm tịt mắt lại, rên rỉ đau đớn.



Xung quanh im phăng phắc, một lúc sau ta nghe thấy bước chân lạch bạch hoảng hốt của Sơ Không chạy tới bên cạnh ta: “Tiểu… Tiểu Tường?” Ta cố mở mắt ra, thở hổn hà hổn hển rồi gào lên: “A! Ta! Đau quá!”



Nếu đây là Sơ Không trước kia, chỉ sợ là đã bạt tai hai cái từ lâu, bắt ta phải tự đứng lên. Nhưng thịt viên Không lại không biết, cơ thể bê bết máu của

ta cũng đủ khiến nó vô cùng hoảng sợ rồi, nó vươn tay ra, run rẩy muốn

chạm vào ta, nhưng lại không dám động vào, mặt mày trắng bệch, bối rối

rồi không dám lên tiếng, chỉ khẽ nói: “Đau chỗ nào? Tiểu Tường đau chỗ

nào?”



Ta mềm lòng, bỗng thấy hành động này của mình thật đáng xấu hổ, nhưng đã diễn rồi thì phải diễn đến cùng. Ta ho hai tiếng để giọng

mình trở nên khàn đặc: “Không ngờ, con yêu quái này lại mạnh đến vậy, ta đã đánh giá thấp nó rồi.” Ta kéo ống tay áo lên, giơ vết thương bị con

hươu ngựa cắn cho nó xem.



Con thú này vẫn chưa hóa được thành

người, vì thế yêu khí của nó vừa thô vừa đục, đọng lại trên vết thương

của ta cũng như thế. Luồng khí đen quấn lấy tay ta, trông rất đáng sợ,

nhưng thật ra chỉ cần niệm một cái quyết là có thể tẩy sạch sẽ.



Thịt viên Không thấy vết thương của ta thì mặt càng tái hơn, ta kéo tay nó

nói: “Sơ Không, Tiểu Tường ngốc quá, trước kia không chăm chỉ luyện tiên pháp, lần này… chỉ sợ phải trả bằng chính tính mạng của mình…”



“Không đâu.” Sơ Không lắc đầu nguầy nguậy: “Tiểu Tường giỏi lắm mà… Không

đâu…” Nó cố nén khóc, nhìn chằm chằm vào ta không chớp mắt, giống như

đang sợ chớp mắt một cái thì ta sẽ không còn nữa.



“Dù ta không còn nữa thì ngươi cũng phải sống thật tốt. Sơ Không, tạm biệt.” Ta nhắm mắt lại, ớ… hình như diễn hơi quá rồi.



Sơ Không đè giọng cực khẽ: “Tiểu… Tiểu Tường?”



Ta hít một hơi thật sâu, mở mắt ra, nắm tay Sơ Không, thều thào: “Nếu muốn cứu ta, thật ra cũng có cách, nhưng… mà thôi, thôi vậy.” Ta đang đợi Sơ Không thể hiện quyết tâm cho ta thấy, nhưng im lặng hồi lâu mà nó vẫn

chẳng nói gì. Ta tò mò liếc mắt nhìn nó, thấy mắt thằng bé sáng lên rạng rỡ, nhìn ta chăm chú. Ta bỗng thấy chột dạ, chẳng lẽ đứa bé này nhận ra ta đang lừa nó?



Nhưng một lát sau, thịt viên Không lại nhào lên

ôm lấy cổ ta, nó vỗ lưng ta, tỏ vẻ người lớn an ủi ta: “Tiểu Tường đừng

sợ, Sơ Không sẽ mãi mãi ở bên người, người đừng sợ.”



Ta thở dài

một tiếng, chẳng buồn giả vờ yếu ớt nữa, nói thẳng với hắn: “Tiểu Tường

không dễ chết như thế đâu, chỉ cần sau này tháng nào cũng có người dùng

tiên khí đuổi yêu khí trên cánh tay của ta đi thì Tiểu Tường sẽ không

chết.”



Sơ Không buông ta ra: “Hàng tháng đuổi yêu khí của Tiểu Tường? Sơ Không, Sơ Không bây giờ làm được không?”



“Có thể.” Ta lấy một cánh tay khác xoa đầu thịt viên Không, “Có điều giờ ngươi không đuổi hết được.”



“Con sẽ cố gắng tu tiên pháp!” Nhận được câu trả lời của ta, hắn cao giọng

như đang thề thốt: “Sau này con nhất định sẽ chăm chỉ tu tiên pháp!” Lúc ấy, khóe mắt Sơ Không đỏ ửng lên, nước mắt rơi lã chã: “Sau này Sơ

Không sẽ không lười biếng nữa, con phải chăm chỉ tu tiên pháp rồi bảo vệ cho Tiểu Tường, không… không bao giờ để Tiểu Tường bị thương nữa! Hu

hu!”



Đúng là một đứa bé kì lạ, biết ta có thể sống mà lại òa khóc.



Ta không biết khoảnh khắc ta nhắm mắt lại Sơ Không đang nghĩ gì, nhưng kể

từ đó quả thật nó rất chăm chỉ tu luyện, không còn lười biếng nữa. Vì

thế ta rút ra được một chân lí: Đàn ông và trẻ con… đều phải dạy.



Năm tháng ở nhân gian thấm thoắt thoi đưa, chả mấy chốc Sơ Không đã được

mười tám tuổi, ba hồn bảy phách chỉ còn thiếu một phách. Trải qua nhiều

năm tu hành, trí tuệ giờ đã như người bình thường, hắn tiếp thu tiên

pháp càng nhanh hơn, trong quá trình học hắn cũng ngày càng có hứng thú, muốn học nhiều thứ hơn. Dần dà ta cũng không thể dạy hắn được nữa. Sơ

Không thường ra ngoài ngao du, nhưng dù có đi đâu, mười lăm hàng tháng

đều quay về núi Lộc Hoa, hoàn thành đúng lời hứa xua tan yêu khí trên

tay từ hồi nhỏ.



Dù rằng cả hắn và ta đều biết, thật ra chẳng có yêu khí nào cả.



Ta đương nhiên rất vui khi thấy Sơ Không trưởng thành, điều lo lắng duy nhất là Sơ Không vẫn chưa thể luyện được tiên thân.



Giữa mùa hè năm nay, hổ tinh Đại Hoa chấm được một chàng tú tài dưới trấn

bèn cướp chàng ta về làm chồng. Hôn lễ được tổ chức vào đêm trung thu.

Là một vị tiên, ta đương nhiên không thể cho phép hành động cướp chồng

này xảy ra được, nhưng vài lần tới lãnh địa của Đại Hoa đều thấy chàng

tú tài kia ỡm ờ nên cũng để mặc nghiệt duyên của họ. Là một người tu

tiên, đương nhiên Sơ Không cũng không dễ dàng để yên cho chuyện cướp

chồng này. Không biết mấy năm nay hắn ở dưới núi bị nhiễm tư tưởng hủ

nho của ai mà nhất quyết muốn đưa tú tài về trấn, vì thế đã mấy lần trở

mặt với cô bạn thuở nhỏ Đại Hoa.



Đêm đó, Sơ Không lại đi “cứu” chàng tú tài kia lần nữa, ta chạy theo sau lôi hắn về, răn hắn rằng:



“Chàng tú tài kia cũng thích Đại Hoa, ngươi cố sức phá đám làm gì?” Ta liếc

nhìn hắn: “Lẽ nào, ngươi cũng thích chàng tú tài kia?”



Sơ Không bĩu môi: “Tiểu Tường đang nghĩ gì thế, bọn họ là người và yêu, không thể ở bên nhau.”