Bảy Kiếp Xui Xẻo

Chương 30 :

Ngày đăng: 13:53 18/04/20


Ta thắc mắc: “Tại sao bọn họ không thể ở bên nhau? Dây tơ hồng đã xe trong tay Nguyệt lão, dẫu là gì thì đều có thể ở bên nhau.”



Sơ Không ngơ ngác, thở dài một tiếng: “Thần tiên trên trời đều kì lạ như Tiểu Tường ư? Đầu óc toàn mấy thứ linh tinh.”



Ta lôi hắn về, chẳng thèm ngoảnh đầu lại: “Bây giờ người kì lạ là ngươi

mới đúng, đầu óc chứa đầy mấy thứ linh tinh cũng là ngươi. Nhân duyên là chuyện người ngoài có thể điều khiển được sao? Ngươi yên lặng một lát

cho ta đi.”



Sơ Không phía sau bỗng trầm mặc một lúc: “Vậy… nhân duyên của Tiểu Tường, con có thể để ý được không?”



Ta đứng lại, quay đầu nhìn hắn, chỉ thấy trong đôi mắt đen láy của hắn in

đầy ánh sao, lấp lánh động lòng người. Tim của ta ngượng ngùng lỡ nhịp,

hai gò má cũng hơi nong nóng: “Gì cơ?”



Sơ Không giật mình quay

người đi, vội vàng lắc đầu: “Không có gì, không có gì, hôm nay phải xua

yêu khí cho Tiểu Tường, chúng ta mau về thôi.”



Đêm nay vì câu nói mập mờ kia của Sơ Không mà ta bị mất ngủ, lơ mơ xuống giường đi vệ

sinh, vừa mới ngồi dậy thì một cơn gió đêm lạnh buốt đã ùa vào khắp

phòng. Ta nghiêng đầu xem thì thấy Sơ Không đang tựa vào bậu cửa sổ lẳng lặng nhìn ta, sắc mặt nặng nề.



Ta gãi đầu, buột miệng hỏi hắn: “Lại đái dầm hả?”



Sơ Không vẫn nhìn chằm chằm vào ta, ta vỗ đầu cho mình tỉnh táo. Sơ Không

bây giờ đã không còn là đứa bé thiểu năng nữa. Hắn ngây người hồi lâu,

bỗng lên tiếng: “Con mơ thấy Tiểu Tường nhắm mắt… trên nền tuyết.” Hắn

cúi đầu nhìn xuống tay mình, “Cảm giác chân thật lắm, không giống như

đang mơ. Con sợ quá bừng tỉnh, vội vàng qua đây thăm người.”



Khi hiểu được ý của hắn ta bỗng tỉnh táo hơn rất nhiều: “Ngươi…”



“Dù có học thêm bao nhiêu tiên pháp, con vẫn dựa dẫm vào Tiểu Tường như hồi xưa, đúng là vô dụng…”



Nhưng điều ta quan tâm không phải là những chuyện đó, ta hơi vội vàng ngắt

lời hắn: “Ngươi mơ thấy gì? Mơ thấy lúc nào? Còn gì khác không?”



Sơ Không ngẩng đầu nhìn ta một lát, ánh mắt cất giấu vẻ gì đấy mà ta không biết, hắn quay người đi, lắc đầu: “Hết rồi, chỉ mơ thấy chuyện đó

thôi.”



Hắn bắt đầu dần nhớ lại rồi!



Ta vui lắm, nếu tìm

được một phách cuối cùng, nếu hắn tu được tiên thân, nói không chừng Sơ

Không sẽ lấy lại được tất cả trí nhớ.



Ta nói: “Sơ Không, nếu sau

này có việc gì thì ngày mười lăm không cần về đâu.” Ta nghiêm mặt nói,

“Bây giờ là thời khắc quan trọng nhất để nâng cao tu vi, có thể tu được

tiên thân hay không đều phụ thuộc hết vào mấy năm này. Nếu ngoài kia

ngươi có cơ duyên gì thì nhất định không thể vì ta mà từ bỏ. Ta không có vấn đề gì, chuyện này chắc ngươi biết từ lâu rồi.”



Người Sơ Không cứng lại, sau khi ngây ra một lúc lâu mới khẽ đáp lại ta.



Ngày hôm sau ta tới tham dự hôn lễ của Đại Hoa, còn Sơ Không thì một mình xuống núi.



Có điều ta không ngờ, chuyến này Sơ Không đi gần nửa năm không về.



Vào độ rét đậm cuối năm, sắp sang năm mới, ta cân nhắc có nên xuống núi tìm Sơ Không hay không, nhưng lại sợ hắn đang tu hành tới giai đoạn then

chốt, ta mà bốc đồng tới tìm sẽ khiến tiến trình của hắn bị rối loạn. Ta lưỡng lự vài ngày mà vẫn không quyết định được, rồi ta bỗng nhận ra, Lý Thiên Vương đã đạt được mục đích cuối cùng của mình rồi. Kiếp thứ bảy

này của ta và Sơ Không đã bước vào con đường gian khổ nàng dâu nhỏ theo

đuổi tướng công!



Đêm giao thừa, ta đào hũ rượu ngâm sừng thịt của thú hươu ngựa chôn sau vườn ra. Ủ bao nhiêu năm mà ta không nỡ uống,

nhưng giao thừa năm nay không có Sơ Không ở bên, ít ra cũng có hũ rượu

ngon an ủi. Ta nghĩ vậy bèn mở nắp rượu ra, thì bỗng nghe thấy tiếng

bước chân nhanh thoăn thoắt.



Hương rượu vấn vương bên mũi, ta ngước mắt nhìn Sơ Không bước trên nền tuyết quay về.



Chung quy hắn vẫn không nỡ để ta đón năm mới một mình.



Ta mỉm cười, vẫy tay với hắn: “Ngươi biết chọn thời điểm về thật đấy, ta

vừa mở vò rượu ngon xong, qua đây thử đi.” Sơ Không đứng sững ngoài sân

một lát, ta ngạc nhiên: “Vào đây đi.”



Hắn gãi đầu gãi tai: “Tiểu

Tường làm thế như thể ta mới đi ngày hôm qua vậy, bao điều chuẩn bị

trong lòng không cần dùng tới, ta bỗng thấy hơi bối rồi.”



“Ngươi

vốn chưa bao giờ rời đi.” Ta đáp trôi chảy. Sơ Không lại sững người, ngơ ngác hồi lâu rồi mới ngồi xuống. Ta rót hai ly rượu, đưa một chén cho

Sơ Không, quan sát hắn một lượt, thấy hắn vẫn mang thân xác người phàm

ta lại thất vọng, nhưng giờ hắn vẫn chưa tới hai mươi, còn mấy năm nữa.

Ta tự an ủi mình như vậy, cười nói: “Lần này ra ngoài tu hành có gặp

chuyện xấu gì không? Kể cho Tiểu Tường vui đi.”



Hắn lắc đầu, đắn

đo một lúc lâu rồi mới nói: “Chuyện xấu thì không có, nhưng ta gặp được

một người, người đó nói ba hồn bảy phách của ta còn thiếu một phách.”



Sơ Không cúi đầu im lặng, thấy trời dần chuyển tối, thị trấn dưới núi

giăng đèn kết hoa, đông vui hơn ngày thường rất nhiều, càng tôn thêm vẻ

lạnh lẽo trong núi Lộc Hoa. Sơ Không ngửa đầu dốc cạn ly rượu, hắn

nghiến răng hỏi: “Tiểu Tường không có điều gì muốn nói với ta ư?”



Ta đắn đo một lát, thầm nghĩ dù gì bây giờ Sơ Không cũng không còn nhỏ

nữa, kí ức của hắn chắc cũng đang dần hồi phục, so với việc cứ để hắn

đoán già đoán non chẳng thà ta kể hết cho hắn còn hơn. Ta hắng giọng,

nhấp ngụm rượu, vừa nhớ lại chuyện xưa, vừa biến những kí ức đó thành

lời, rủ rỉ cho hắn nghe.



Lúc nói xong sáu kiếp trước đây thì trời đã tối hẳn rồi, thị trấn dưới núi bắn pháo hoa khiến cả một vùng trời

sáng lên rực rỡ. Ta uống hết chỗ rượu còn dư trong chén, ngẩng đầu nhìn

Sơ Không, thì lại thấy hắn cúi đầu. Mấy sợi tóc trên trán giấu đi vẻ mặt của hắn khiến ta nhìn không rõ.



“Thì ra…” Im lặng hồi lâu, Sơ Không lại bật ra một tiếng cười khổ kì lạ, “Những điều người đó nói đều là thật.”



Ta ngỡ ngàng: “Gì cơ?”


Mất bao nhiêu công sức nuôi ngươi mười mấy năm, ngươi nói chưa từng tìm

thấy thì ta phải bôi đen hai mắt cho mù luôn à! Tại sao! Ta không quan

tâm ngươi là Sơ Không nào, dẫu có nuôi ra đầu heo thì ta cũng quyết

không để kẻ khác nẫng tay trên! Cút về!”



Môi Sơ Không mấp máy như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại nuốt vào trong bụng.



Ta vung quạt, gọi càng nhiều mây đến, biến hết thành mũi tên sắc nhọn, vừa úp quạt xuống, dòng mưa tên đã ào ào trút xuống. Sơ Không không tránh

được, thoáng chốc đã bị trúng mấy mũi, tên mây chạm vào người Sơ Không

liền biến thành sương trắng bay đi, nhưng vẫn để lại những vết thương

nông hoặc sâu.



Mục đích của ta là khiến hắn không thể động đậy vì thế không hề nương tay, nhưng khi thấy máu ướt đẫm khắp người hắn, xấu

hổ thay ta vẫn mềm lòng.



Tên mây thoáng chững lại, người Sơ Không mềm đi, khuỵu xuống dưới đất. Ta lo lắng muốn chạy lên đỡ hắn theo bản

năng, nhưng vừa đi được hai bước đã thấy tà khí xung quanh Sơ Không trào ra. Ta giật mình kinh ngạc, Sơ Không đang khuỵu một gối từ từ ngẩng đầu lên nhìn ta, mắt trái của hắn vẫn bình thường, nhưng trong con mắt phải lại đỏ sậm đầy sát khí.



Hắn chỉ nhìn từ phía xa nhưng vẫn khiến ta lạnh cả người, như thể nhìn thấy Cẩm Liên thần quân khiến người khác phải run sợ.



Ta nuốt nước bọt, nhủ thầm tuyệt đối không để kiếp này của Sơ Không lại bị hủy trong tay Cẩm Liên, dẫu ta có phải trả bằng tính mạng của mình. Ta

cố lấy dũng khí, nhấc chân bước về phía Sơ Không.



Sơ Không lừ

mắt, rồi bỗng nhiên như bừng tỉnh, hắn ho hai tiếng, miệng trào ra máu,

vẻ mặt có chút hoảng loạn, y như hồi còn bé làm vỡ bát đĩa, lúng ta lúng túng: “Đừng tới đây! Tránh xa ta ra…” Hắn lùi từng bước ra phía sau,

như thể sợ ta chạm vào hắn. “Ta không muốn làm Sơ Không thần quân cao

cao tại thượng, ta không muốn về với Tiểu Tường.”



Nghe hắn nói

vậy, ta càng điên tiết hơn, không thèm quan tâm nhảy vọt lên trước, ta

vươn tay bắt lấy vai hắn, không biết lúc nãy vai hắn bị trúng tên nên

giờ bàn tay ta nhuốm đầy máu.



Ta cứng người, Sơ Không rụt vai

tránh khỏi tay ta, rồi đánh một chưởng lên bụng ta, tà khí lạnh buốt xộc thẳng vào trong cơ thể, ta bị đẩy lui hai bước, sững sờ nhìn Sơ Không:

“Ngươi… thật sự đánh ta?”



Tuy trước kia ta cũng đánh hắn, tuy

trước kia ta cũng thường đánh Sơ Không, tuy giờ đây hắn đã không còn là

Sơ Không trước kia nữa…



Sơ Không cũng sửng sốt nhìn xuống tay mình, hắn lúng túng muốn giải thích: “Tiểu Tường, không phải ta…”



Nhưng lúc này ta đã giận tới mức không nghe nổi lời hắn nữa, không thèm dùng

cảm pháp khí mà bay người lên, túm lấy tay Sơ Không, thục một cú vào đầu gối của hắn bắt hắn phải quỳ xuống, ta vội vàng gọi: “Hươu ngựa!”



Thú hươu ngựa vẫn đứng một bên quan sát tình hình lập tức chạy lên. Sơ

Không giãy giụa muốn thoát khỏi sự khống chế, ta đè chặt lấy hắn, tà khí trên tay Sơ Không trườn lên cổ tay ta, Sơ Không càng giãy kinh hơn: “Bỏ ta ra!”



Ta không chịu buông ra, hươu ngựa chạy đến, nó cúi đầu

xuống, dùng cái sừng thịt khẽ chạm vào trán Sơ Không. Tà khí dần hiện

ra, hươu ngựa lùi về sau hai bước, như thể có chút sợ sệt.



Có thể lôi tàn hồn của Cẩm Liên ra không đều phụ thuộc vào lần này, ta cắn

răng, dùng tất cả tiên lực đè ép tà khí, càng cố áp chế tà khí càng phản kháng dữ dội. Cơn đau xối ngược lại như thể nghiền nát tim, xâm nhập

từng chút vào xương tủy. Ta gắng nhịn không nói một lời. Khoảnh khắc đó, ta vừa thấy vui vừa thấy buồn, vui ở chỗ là ta chỉ gặp phải tàn hồn của Cẩm Liên, vẫn có thể đủ sức đối chọi. Buồn ở chỗ, trước kia Sơ Không đã phải chịu bao nhiêu đau đớn mới cùng chết được với Cẩm Liên, mà nay…

kiếp sau ngốc nghếch lại muốn nhập ma theo gã!



Vừa nghĩ đã thấy bực mình!



Ta không nhịn được nữa, đạp mạnh một cái trúng mông Sơ Không. Vậy mà hắn

không hề phản ứng. Kể cũng đúng, Cẩm Liên đã nhập vào hồn hắn, giờ lại

chia tách hồn phách, dễ chịu sao cho được.



Tà khí đọng lại trên

sừng thịt của hươu ngựa ngày càng nhiều, ta thoáng nhìn thấy một vệt

sáng trào ra khỏi trán Sơ Không, đó là tàn hồn của Cẩm Liên! Ta sung

sướng, tập trung áp chế tà khí, Sơ Không không chịu được đau, rên thành

tiếng.



Hươu ngựa thét dài một tiếng, ngửa đầu lên trời, trong đám khí đen bám trên sừng thịt của nó có tàn hồn ánh vàng. Ra rồi! Ta mừng

rỡ vô cùng, đang định niệm quyết thanh lọc nó thì tàn khí xung quanh tàn hồn sắc vàng đột nhiên xoay vòng, thú hươu ngựa bị đau, liên tục lắc

đầu rít lên thảm thiết.



Gã muốn nhập vào cơ thể của hươu ngựa! Ta hoảng hốt, bay lên trước, túm chặt lấy cái sừng thịt của hươu ngựa,

quát lên: “Không muốn cái sừng cuối cùng này bị nhổ ra thì đừng cử động

lung tung!” Người hươu ngựa cứng lại, rồi ngoan ngoãn đứng yên dù đang

run bần bật vì sợ.



Ta lấy viên ngọc tím đeo trên cổ xuống, ta

không biết nó có tác dụng gì, nhưng giờ đây thứ có thể dùng trên người

ta chỉ có mỗi nó, vì thế ta không để ý gì nữa hết, đặt nó trong lòng bàn tay, rồi nắm lấy sừng của hươu ngựa, ta dồn hết sức mạnh nguyên thần

của mình, tỏa tiên khí ra, hét lớn một tiếng: “Tịnh!”



Thoáng chốc cả đất trời như lặng yên, viên ngọc tím trong tay bùng lên rực rỡ,

chẳng khác nào mặt trời bừng sáng phá tan làn sương, thanh lọc vẩn đục

khắp nhân gian.



Ánh sáng dần biến mất, cái sừng của hươu ngựa vẫn nằm trong tay ta, tà khí tan biến, tàn hồn của Cẩm Liên cũng không còn

nữa, ta mở tay ra, viên ngọc tím trong tay đã hóa thành một viên đá xám

xịt, không còn lấp lánh.



Cả đời Cẩm Liên đều muốn giành được trái tim của Tử Huy, đều muốn giành được sức mạnh nghịch chuyển, bây giờ…

cũng xem như ước nguyện cuối cùng của gã đã được hoàn thành. Còn Tử Huy… thế gian này đã không còn Tử Huy nữa, tất cả những gì y để lại đều đã

tan thành mây khói.



Ta rũ rượi ngồi xuống đất, cổ tay nhói đau,

đó là chỗ lúc nãy bị tà khí của Cẩm Liên xâm nhập. Cơ thể này đã không

thể tiếp tục sử dụng, nếu không sẽ hại tới nguyên thần, khiến ta sa vào

tà đạo.



Ta ngoảnh đầu lại nhìn Sơ Không, người hắn đẫm máu lê

bước về phía ta, sau đó hắn quỳ xuống, đưa tay ra, nhưng lại không dám

chạm vào ta. Ta nhìn thấy gương mặt trắng bệch của mình qua đôi mắt đen

láy của hắn, ta nói: “Thật ra ngẫm kĩ, lời người nói cũng không sai.”



Hắn ngẩn người.