Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 128 : Cô là con mèo chỉ biết cào người
Ngày đăng: 01:47 30/04/20
Khi Cố Tư vòng trở lại phòng ngủ, thấy Cố Sơ đang mở to mắt nhìn lên trần nhà, không biết đang nghĩ chuyện gì, thấy nó đẩy cửa vào, cô mới thu ánh mắt lại. Cố Tư đi tới bên cạnh giường trước cái nhìn của cô, ngồi xuống, chỉ nhìn cô mà không nói gì.
"Sao thế?" Cố Sơ hỏi.
Cố Tư thở dài: "Em cảm thấy hôm nay chị khác thường, chưa nói tới chuyện chị bọc cả người lại như cái bánh tẻ lại còn không gặp gỡ ai."
Cố Sơ vẫn chỉ thập thò mỗi cái mặt ra ngoài.
"Hôm nay chị không khỏe."
"Ban nãy chị nghe thấy lời sếp chị nói rồi chứ?"
Cố Sơ gật đầu.
"Thế là ý gì?"
"Ý gì là ý gì?"
"Câu nói anh ta ấy, chị không có cửa trốn." Cố Tư nghiêng đầu nhìn cô: "Chị đang trốn anh ta?"
"Nếu không vì sao chị lại dặn em nói dối rằng chị không có nhà."
Cố Tư quan sát cô: "Anh ta ăn hiếp chị?"
"Chỉ là khác biệt về cách làm việc thôi." Lời nói dối của Cố Sơ không một kẽ hở: "Chị không tán đồng phong cách làm việc của anh ấy."
"Vậy có dịp xin nghỉ việc rồi."
Cố Sơ lại kéo kéo góc chăn, quầng sáng nơi đáy có phần rời rạc: "Chưa nghiêm trọng đến mức đó."
"Nhưng em cảm thấy chị không vui."
"Thật sự không có."
"Thế vì sao chị không gặp mặt anh ta?"
"... Chị nói rồi, chỉ là hôm nay trong người không thoải mái, không muốn gặp ai."
"Cả Kiều Vân Tiêu cũng không gặp?" Cố Tư hỏi với vẻ kỳ lạ.
Không chỉ Lục Bắc Thần mà cả Kiều Vân Tiêu cũng đã tới, khiến Cố Tư phải lôi ra một cái cớ tương tự để tiễn về.
Vì... anh không cho phép.
Nghĩ tới đây, Lục Bắc Thần chợt cười, dập tắt điếu thuốc, nhẹ nhàng nhả ra làn khói cuối cùng. Sau đó, anh cầm di động, suy nghĩ rồi gọi vào một số điện thoại...
***
Ngủ chập chờn cả một ngày trời, gần tới giờ ăn cơm tối, Cố Sơ mới hoàn toàn sống lại. Giấc ngủ ban này gian nan như Đường Tăng đi lấy kinh, không phải có cuộc gọi tới thì cũng là có tiếng gõ cửa, thiếp đi rồi cũng ác mộng triền miên.
Cô đã mơ thấy không ít người, những người ở trường đại học.
Mơ thấy Bắc Thâm, Lăng Song, Tiêu Tuyết.
Cũng mơ thấy cả Lục Bắc Thần, còn cả Lâm Gia Duyệt và cô Ngư Khương có thể tùy ý cười đùa, ôm cổ Lục Bắc Thần đó nữa.
Sau khi tỉnh dậy, cô chỉ cảm thấy đầu căng ra đau đớn, còn cả cảm giác nhức nhối như xương cốt gãy rời.
Làm cái chuyện này có kém gì một lần vận động đâu?
Nhưng rõ ràng chỉ có anh luôn vận động...
Cố Sơ vội vàng che mặt, ép bản thân không được nhớ tới chuyện tối qua nữa. Cửa phòng bị mở ra, là Cố Tư. Cuối tuần này nó lại rất yên bình, ngoan ngoãn ở nhà với cô. Thấy cô đã dậy, nó nhỏ giọng nói: "Chị, có người gọi tới máy bàn nhà mình, chị có nhận không đây?"
Trái tim Cố Sơ chợt run lên: "Ai vậy?"
Cố Tư lắc đầu: "Một chị gái, nói rằng có việc quan trọng tìm chị."
Người đầu tiên Cố Sơ nghĩ tới chính là phó tổng giám đốc khách sạn, bèn gật đầu, bước xuống giường rồi lật bật đi ra phòng khách nhận điện thoại. Nhưng cô quên bẵng mất, chiếc váy ngủ trên người cô lúc này khá lộ, nhưng vết đỏ lan ra khắp ngực lọt vào mắt Cố Tư.
Nó sững sờ, đứng đờ ra tại chỗ.
Cố Sơ chẳng biết gì, cuộn người ngồi lên sofa, kéo một chiếc gối, chống lên hông, nhẹ nhàng alô một tiếng. Khi thanh âm bật ra khỏi cổ họng có chút khàn khàn, cổ họng cũng hơi đau.
Đầu kia là giọng nói dịu dàng của người con gái, khẽ khàng, nhỏ nhẹ, lịch sự mà lại nhiệt tình.
"Cố Sơ?"
Cố Sơ ngẩn người, cô quen thuộc với giọng nói này.
"Tôi là Lâm Gia Duyệt."