Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 129 : Chúng tôi muốn bàn bạc qua chuyện đính hôn

Ngày đăng: 01:47 30/04/20


Từ trước tới nay, Cố Sơ vẫn không thể thực sự ghét bỏ Lâm Gia Duyệt, dùng cụm từ hiểu biết lễ nghĩa để hình dung về cô ấy thì quá truyền thống, dùng cụm từ kiêu kỳ thời thượng để chụp lên người cô ấy lại quá tuyệt đối. Cô ấy xinh đẹp, trang nhã, hiểu đạo lý, đồng thời lại có sự cầu tiến của một thiên kim tiểu thư đối với một cuộc sống cao cấp. Cô ấy tốt nghiệp một ngôi trường danh tiếng, học thức sâu rộng, lại có một cái nhìn độc đáo đối với nghệ thuật cũng như thẩm mỹ. Sau khi hai người gặp mặt, Lâm Gia Duyệt bèn tặng cho Cố Sơ một chiếc vòng tay, chỉ riêng chiếc hộp bọc bên ngoài thôi cũng đẹp đến ngỡ ngàng.



Cố Sơ không ngờ Lâm Gia Duyệt lại tới Quỳnh Châu, càng không thể ngờ người đầu tiên cô ấy gặp sau khi tới đây lại là cô mà không phải Lục Bắc Thần. Sau khi nghe điện, rồi nhận được địa chỉ gặp mặt mà Lâm Gia Duyệt đưa, khi cô vội tới thì Lâm Gia Duyệt đã nhàn nhã uống một cốc nước hoa quả đợi cô từ lâu. Nơi phục vụ đồ uống cao cấp tại khách sạn tốt nhất Quỳnh Châu, chỉ riêng một cốc nước ép táo bình thường nhất cũng 100 đồng (NDT). Lâm Gia Duyệt gọi một cốc nước đỏ chẳng ra đỏ, vàng chẳng phải vàng, có lẽ là nước ép rau cải tươi pha với nước hoa quả, đặt trên một chiếc đĩa lót màu đen, ngược lại trông rất bắt mắt.



Nhưng có lẽ thu hút hơn cả vẫn là bản thân Lâm Gia Duyệt, hôm nay cô ấy cực kỳ tao nhã. Giữa mùa hạ, cô ấy trong chiếc váy tây nhỏ nhắn màu trắng nổi bật lên vẻ nhẹ nhàng, ung dung, da cô ấy trắng, tuyệt đối có thể tôn lên bộ quần áo ấy. Trên đầu có một bên đeo bông vành tai, để lộ ra chiếc khuyên tai thiết kế đơn giản, không hào nhoáng, làm cho đôi tai trông càng mềm mại, đầy đặn. Cô ấy không uống trà, uống trà quá nghiêm túc, gọi một cốc nước hoa quả vừa hiện đại lại gần gũi, thân thiện.



Sau khi thấy Cố Sơ tới, cô ấy gọi cho cô một cốc hoa quả tươi thêm cánh hoa hồng, khẽ cười nói rằng có thể làm đẹp da, rồi đưa cho Cố Sơ chiếc vòng đó. Cố Sơ cũng không phải người chưa từng được nhìn thấy đồ xịn. Cô mở ra xem, kinh ngạc phát hiện cách chế tác vòng tay tuyệt đối không tầm thường, sau khi hỏi lại thì đúng là thế thật. Đây là một chiếc vòng tay được làm thủ công theo cách cổ điển nhất, những vật trang trí vụn vặt bên trên đều đã được mài giũa, đánh bóng tỉ mỉ, hoàn toàn không thể thấy nhiều trên thị trường. Lâm Gia Duyệt nói, đây là chiếc vòng tay cô ấy tự thiết kế, vì cô ấy vừa mới thu mua một công xưởng thuần thủ công của Ý. Trước đây, công xưởng thủ công này chỉ làm dây chuyền, kiểu dáng quá đơn nhất. Bây giờ sau khi được cô ấy đổ vốn đầu tư thì các chủng loại và kiểu dáng đã phong phú nhiều.



"Thật ra các thợ thủ công ở đó đều rất giỏi, có mấy đời đều làm thợ thủ công, làm việc kỹ càng, chu đáo, để đánh mài được một sản phẩm phải tốn rất nhiều thời gian và công sức." Lâm Gia Duyệt cười nói: "Nhưng như vậy chẳng phải mới thể hiện được giá trị của thủ công sao? Tôi ưng ý chính sự nghiêm túc này của họ, giống như chiếc vòng tay này. Thật ra tôi đã thiết kế xong và định tặng cô từ lâu rồi, bây giờ cuối cùng cũng hoàn thành, cô đừng chê là xấu đấy nhé."



Cố Sơ dĩ nhiên sẽ không nhận, không phải chuyện khách khí mà thật lòng cảm thấy nó quá quý giá. Cô từng được nghe nói tới những đồ thủ công của Ý. Chúng nổi tiếng là tinh xảo và cao quý, từ những thứ nhỏ như phụ kiện cho tới những thứ lớn được thiết kế đều vượt xa rất nhiều thương hiệu lớn, thế nên giá cả cũng đắt đến khó tin. Bình thường cô lại chẳng đeo những đồ này, vả lại, không có công không hưởng lộc, thế nên một lần nữa khéo léo từ chối.



Lần này Lâm Gia Duyệt kiên quyết, ép buộc nhét chiếc vòng tay vào trong túi xách của cô. Cố Sơ không làm cách nào được, cứ giằng qua giật lại như vậy không hay, nên cũng thôi. Lâm Gia Duyệt tinh mắt liếc thấy chiếc nhẫn hoa ngọc lan trên ngón tay cô, khẽ thở dài: "Rất đẹp."



"Món đồ vặt thôi mà." Cố Sơ rút tay về, xoay xoay chiếc nhẫn dưới gầm bàn một cách thiếu tự nhiên.



"Là bạn trai tặng cô sao? Làm thủ công rất tỉ mỉ, đặt làm à? Trên thị trường không thấy bán." Lâm Gia Duyệt dịu dàng hỏi.



Cố Sơ định lắc đầu nhưng bỗng cảm thấy câu trả lời này khiến người ta rất nghi ngờ, định gật đầu lại càng cảm thấy quá nhanh, quá dứt khoát. Thế là cô chỉ mỉm cười lặng lẽ, không nói gì, nhưng trong lòng cảm thấy rất bứt rứt. Trước giờ Lâm Gia Duyệt vẫn nhiệt tình với cô, dường như từ lần đầu gặp gỡ tới mấy lần sau này đều có một cảm giác thân thiết như bạn cũ gặp lại. Nhưng Cố Sơ cũng hiểu rõ, đây chính là một điểm thông minh của Lâm Gia Duyệt, kẻ mù cũng nhận ra cô ấy yêu Lục Bắc Thần sâu sắc, còn cô, Cố Sơ, đã trở thành một cái gai trong lòng cô ấy, việc này có thể nhận ra từ tin nhắn lần trước.




Thấy cô mãi không nói gì, Lâm Gia Duyệt lo lắng: "Cố Sơ, có phải cô trách tôi quá hẹp hòi không?"



Cố Sơ bừng tỉnh lại, nhìn thẳng vào mắt Lâm Gia Duyệt, mỉm cười, khẽ lắc đầu. Lâm Gia Duyệt thở phào một hơi, giọng điệu trở nên vui vẻ: "Bắc Thần cũng thường xuyên nói tôi suy nghĩ nhiều. Anh ấy nói anh ấy chẳng có gì với cô cả, tôi nên tin anh ấy mới phải."



Nhịp tim của Cố Sơ chợt chệch đi một nhịp.



Lục Bắc Thần từng giải thích với Lâm Gia Duyệt? Giải thích... như thế ư?



"Nói dài nói dai cũng đều tại tôi nghĩ nhiều. Mà cũng tại anh ấy cơ? Ai bảo từ sáng tới tối có bao nhiêu cô gái nhung nhớ, tôi nghĩ nhiều cũng bình thường thôi." Lâm Gia Duyệt nhẹ nhàng nói: "Cô không biết đâu, lúc ở nước ngoài đám con gái bên đó nhiệt tình lắm, rõ ràng biết Bắc Thần đã có bạn gái rồi mà vẫn ngang nhiên theo đuổi. Có một lần, còn có một cô gái cố tình uống say chạy tới trước mặt Bắc Thần cởi sạch quần áo. Cô bảo con gái bây giờ có trắng trợn không."



Cố Sơ vẫn biết mối quan hệ giữa Lục Bắc Thần và Lâm Gia Duyệt như gần như xa, nhưng khi câu "Bắc Thần đã có bạn gái" lọt vào tai cô, vẫn hoàn toàn đâm cho cô một nhát. Chung quy Lục Bắc Thần vẫn quan tâm tới Lâm Gia Duyệt phải không, nếu không sao lại giải thích với cô ấy nhiều như vậy? Nếu Lâm Gia Duyệt nói dối, vậy thì làm sao cô ấy biết nguyên nhân cô làm trợ lý cho Lục Bắc Thần? Không phải Lục Bắc Thần nói thì còn ai vào đây?



"À, còn một chuyện không biết Bắc Thần đã nói với cô chưa?"



"Chuyện gì vậy?" Cuối cùng Cố Sơ cũng tìm lại được giọng nói của mình.



Lâm Gia Duyệt khẽ nói: "Bố mẹ tôi đã tới Thượng Hải rồi. Mấy hôm nữa Bắc Thần cũng sẽ tới Thượng Hải gặp bố mẹ tôi, chúng tôi muốn bàn bạc qua về chuyện đính hôn."