Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 209 : Thế giới của anh, cô cam lòng chịu gian khổ
Ngày đăng: 01:48 30/04/20
Cố Sơ tin rằng một khi dính dáng tới công việc, Lục Bắc Thần tuyệt đối sẽ không nương tay với cô, thế nên nếu bắt buộc phải tiếp nhận trị liệu giải mẫn cảm, cô cũng tình nguyện lựa chọn Ngữ Cảnh. Phan An nghe xong câu này bèn đi tới, khoác một cánh tay lên vai Cố Sơ, nụ cười cực kỳ ám muội: “Cũng chưa chắc.”
“Sao lại nói vậy?” Ngữ Cảnh hỏi với vẻ khó hiểu.
Phan An đằng hắng, giơ tay chỉ về phía phòng làm việc trên gác: “Giáo sư Lục của chúng ta bây giờ có người đẹp ở bên thì cũng phải kiềm chế bớt bản tính ác độc lại chứ.”
Nét mặt Ngữ Cảnh đầy hứng khởi: “Thật hay giả vậy?”
“Kể từ ngày quen biết cậu ấy tôi đã biết cậu ấy không gần gũi phụ nữ, từ trước tới giờ tôi luôn cho rằng cậu ấy là gay.” Một tay kia của Phan An khuơ loạn lên với vẻ cường điệu: “Chúng ta đều bị vẻ ngoài của cậu ấy lừa rồi, thì ra cậu ấy cũng khá cuồng nhiệt đấy chứ.”
Cố Sơ ngẩng đầu nhìn gương mặt mà hoocmon như đang bài tiết cực độ của Phan An, khi anh ta buột miệng thốt ra từ ‘gay’ cô chợt phì cười rồi chợt nhớ lại lúc trước cô cũng từng nói Lục Bắc Thâm như vậy, nhưng cứ nghĩ tới Lục Bắc Thâm, tâm trạng lại tụt dốc.
“Nói thật lòng, tôi cũng nghĩ giáo sư Lục là gay, chỉ là trước đây không dám nói.” Ngữ Cảnh ngốc nghếch lên tiếng.
“Sự thật chứng minh chúng ta sai rồi.” Phan An nhún vai.
Ngữ Cảnh ngẫm nghĩ giây lát: “Lẽ nào đối phương cứ nhất định phải là phụ nữ ư? Chưa biết chừng… là nam giới.”
Phan An nghe xong bật cười, thu lại cánh tay đang ôm Cố Sơ: “Chuyện đối phương là nam hay nữ vẫn phải hỏi Cố của chúng ta.” Nói xong, anh ta nhìn cô cười ha ha, ý nghĩa sâu xa: “Đúng không?”
“Hả?” Cố Sơ ngẩn người. Đối diện với ánh mắt như tuần tra của Phan An, nhớ lại cảnh tượng ngày đó ở trong phòng làm việc, cô lập tức hiểu ra: “Đúng không gì chứ? Sao tôi biết được.”
Phan An cố tình nhìn cô bằng nét mặt kinh ngạc.
“Cố chỉ là trợ lý của giáo sư Lục, làm sao cô ấy biết được chuyện của anh ấy?”
Chẳng biết từ lúc nào, Cố Sơ đã có một danh xưng mới như thế: Cố.
“Đúng thế, tôi không biết.” Cô hùa theo sự giúp đỡ của Ngữ Cảnh.
Phan An cười rất gian, quan sát cô: “Sao cô lại không biết được cơ chứ? Cô là trợ lý của cậu ấy, lại còn là cái gì đó.”
“Cái gì cơ?” Cố Sơ trừng mắt nhìn anh ta với ý cảnh cáo.
“Lên gác, tới phòng làm việc của anh.” Đầu kia ống nghe là giọng nói hơi lạnh của người đàn ông.
Cố Sơ hơi há miệng, nghe giọng Lục Bắc Thần là có thể liên tưởng tới gương mặt lạnh lùng của anh, trái tim cô bắt đầu đập thình thịch một cách bất an. Cô vội vàng kéo Ngữ Cảnh vẫn còn đang tranh cãi với Ngư Khương lại, ra hiệu cho cậu ấy đừng nói tới chuyện giải mẫn cảm nữa, rồi chỉ tay vào ống nghe. Ngữ Cảnh bàng hoàng, nhìn chằm chằm vào ống nghe, rồi lại chỉ tay lên gác. Cố Sơ gật đầu lia lịa, hai người cùng diễn một màn kịch câm.
Ngữ Cảnh bịt chặt miệng rồi ‘suỵt’ một tiếng với Ngư Khương.
Ngư Khương trừng mắt với hai người họ, quay người đi.
“Cố Sơ.” Đầu kia lại vang tới giọng nói uy nghiêm.
“À, em biết rồi, biết rồi.” Cố Sơ vội vàng trả lời, rồi dập điện thoại cái bộp.
Cô hạ giọng cầu cứu Ngữ Cảnh: “Làm sao đây? Làm sao đây? Có phải anh ấy muốn kiểm tra tôi không?”
“Cũng chưa chắc, cô tiếp nhận trị liệu mới được một tiếng.” Ngữ Cảnh lập mưu giúp cô: “Có thể là tìm cô vì chuyện gì khác, chẳng phải cô là trợ lý của anh ấy sao? Mấy chuyện vặt nhiều lắm. Nhưng mà cô phải nhớ kỹ, nếu giáo sư Lục hỏi tới chuyện giải mẫn cảm, cô nhất định có cắn răng cũng phải nói hiệu quả rất tốt, biết chưa?”
Cố Sơ gật đầu thật mạnh.
“Lên đi, cố lên!” Ngữ Cảnh nắm tay lại, cổ vũ cô.
Cố Sơ hít sâu, rồi quay người đi lên gác với vẻ hùng dũng, khí thế. Lúc ngang qua Phan An, anh ta cười ha ha, khẽ nói: “Này, nếu cậu ấy có làm cô khó xử thì cứ thử làm nũng, kể cả cậu ấy sắt đá, công tư phân minh cỡ nào, một cô gái xinh đẹp như cô mà tỏ ra yếu thế thì cậu ấy cũng mềm lòng thôi.”
Cái gợi ý quái quỷ gì vậy?
Cố Sơ không màng.
Trên gác, rốt cuộc có một căn phòng cô chưa vào, nói chính xác hơn là cô không có dũng khí bước vào, giờ đây đã trở thành phòng làm việc của anh. Cô đi lên, tới trước cửa. Hoa văn hình hoa kiểu phục cổ trên cánh cửa gỗ đỏ vẫn vậy, chỉ là, người đã khác xưa.
Cô nắm chặt tay lại, rồi lại nhẹ nhàng mở ra, giơ tay, gõ cửa hai tiếng.
“Vào đi.” Bên trong vọng ra một thanh âm trầm ấm…