Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 210 : Không cần cố gắng chứng minh bản thân mình
Ngày đăng: 01:48 30/04/20
Cánh cửa gỗ đỏ với hoa văn phục cổ là thứ được bố đặc biệt đặt làm cho cô khi ấy. Hoa văn bên trên, chính xác mà nói là một hình ảnh trong thế giới cổ tích. Chàng hoàng tử tuấn tú và nàng công chúa xinh đẹp cùng cưỡi trên lưng một con tuấn mã, vô số những cánh hoa rơi xuống trong không trung. Từ nhỏ, thứ cô xem nhiều nhất chính là truyện cổ tích Andersen, cái hồi cô đã cho rằng chỉ có hình ảnh của hoàng tử và công chúa mới là hạnh phúc nhất vì kết thúc của câu chuyện cổ ấy luôn là: Từ đó về sau, hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi…
Cô có một chiếc giường ngủ cực lớn, một phòng vệ sinh độc lập, phòng tắm và phòng sinh hoạt. Rất nhiều lúc cô hay mời các bạn tới nhà chơi, vào thẳng phòng sinh hoạt trong gian phòng ngủ của mình mà thoải mái đùa nghịch. Đi xuyên qua phòng sinh hoạt mới là chỗ ngủ, là thiên đường nhỏ riêng tư nhất của cô. Nếu đẩy cánh cửa này ra, một phong cách thiết kệ đậm chất châu Âu sẽ ập tới, một lâu đài như cổ tích và ảo mộng. Mỗi một đồ đạc, một mỗi món trang trí, thậm chí là mỗi một thứ đồ chơi đều được bố sưu tập từ nước ngoài về, từ giá trị tới ý nghĩa đều vô cùng khác biệt. Mỗi một món đồ nhỏ nhắn lại mang theo một câu chuyện rực rỡ của mình. Ông biết cô thích công chúa, thế nên đã một lòng chăm sóc cô trở thành một cô công chúa nhỏ cao quý.
“Vào đi.” Thanh âm bất thình lình của người đàn ông ngắt ngang những ký ức của cô.
Lúc này Cố Sơ mới nhận ra mình đã đứng ngoài cửa rất lâu rồi, vừa ngước lên là đối diện ngay với ánh mắt quan sát của anh. Cô vội vàng đóng cửa lại, đi tới.
Anh đã sửa phòng ngủ của cô trở thành phòng làm việc. Cô lặng lẽ nhìn quanh một lượt, bố cục về cơ bản không thay đổi, chỉ là đã không còn nhìn thấy còn đường nối phòng sinh hoạt và phòng ngủ nữa, nó trở thành một giá sách cao tới tận nóc nhà, thế mà lại không bất ngờ vì giá sách cũng nghiêng về kiểu dáng châu Âu, bên trong bày la liệt toàn các loại sách học thuật, còn cả một số mô hình trông giống xương. Rèm cửa vốn màu hồng cũng đã bị anh đổi thành một chiếc rèm nhung dày màu đen. Anh sợ ánh sáng, Cố Sơ nghĩ tới điểm này.
Cả căn phòng gần như vẫn giữ nguyên dạng, bao gồm cả phong cách trang trí. Căn phòng khi xưa nghiêng về nét nữ tính, Lục Bắc Thần cũng nhịn luôn, điều này khiến cô cảm thấy sửng sốt. Có giá sách và rèm cửa là nam tính nhưng lại cực kỳ hài hòa với tất cả mọi thứ sẵn có ở đây. Ngay cả vị trí sau bàn làm việc của anh, ghế ngồi cũng đầy phong vị Âu châu.
Chiếc ghế sofa Barbie mà cô thích nhất anh cũng giữ nguyên, thậm chí còn đang sử dụng. Cái màu hồng phấn ấy đứng cạnh tính cách lạnh lùng, cứng rắn của anh trông thật kỳ lạ.
Lục Bắc Thần giống như một người tới từ một thế giới khác, đột ngột rơi xuống một miền cổ tích. Khi cô ngước mắt nhìn qua, anh trong bộ áo blouse trắng đang yên lặng ngồi trong căn phòng rực rỡ sắc màu đồng thoại châu Âu, ngoài cửa sổ là cả một bầu trời hoàng hôn, cái đuôi dài ngoằng đang chuẩn bị khuất bóng nơi chân trời, chút ánh sáng nhạt nhòa cũng rải vào trong phòng, rơi xuống bả vai anh, hắt lên những đường nét sắc cạnh trên gương mặt, đối với anh mà nói mặc dù là một thế giới khác biệt nhưng vẫn đầy cao ngạo.
“Nghĩ gì vậy?” Lục Bắc Thần ra hiệu cho cô ngồi rồi hỏi.
Cố Sơ kéo ghế ngồi xuống, chỉ xung quanh: “Nên đổi phong cách.”
“Ví dụ?”
“Cứng cỏi này, hợp với phong cách của anh.” Mặc dù khi bước vào nhìn thấy cảnh này cô cực kỳ cảm động nhưng nói thế nào nó cũng đã trở thành phòng làm việc của anh, cả phòng ngập tràn màu sắc cổ tích cũng lạ. Lỡ như có một vị khách nào đó tới lại tưởng anh có niềm đam mê quái gở nào đó.
Lục Bắc Thần gập tài liệu lại, cả cơ thể cao lớn dựa vào lưng ghế rộng rãi, khóe môi hơi cong lên: “Con người trên đời luôn thích dùng từ thích hợp hoặc không thích hợp để che giấu hành vi tự trốn tránh chính mình.”
Một câu nói thiêng liêng, gãy gọn, khiến Cố Sơ gần như nhìn thấy cả quầng sáng trên đỉnh đầu anh, ngôn ngữ thần thánh quá.
Cô cũng không còn gì để nói thêm, cả căn nhà thì chỉ còn phòng này giữ lại vết tích của cô nhiều nhất. Giờ phút này đây khi cô ngồi bên trong mới phát hiện thật ra đối mặt cũng không khó khăn như vậy. Cô cứ thế đi vào, cứ thế nhìn thấy tất cả mọi quá khứ, mọi kỷ niệm, tâm tình bỗng hoàn toàn bình thản.
Có lẽ đúng như anh nói, người ta thích tự trốn tránh chính mình vì trốn tránh giúp bước chân khựng lại, không tiến lên trước để rồi cái cớ mang ra nói với người ngoài lại là: Cái này không hợp với tôi…
“Nói nghe xem, có cách gì để giám định một người chết đuối?” Lục Bắc Thần điềm đạm hỏi cô.
Cố Sơ ngẩn ra giây lát, một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt anh không cười mà lại như đang cười: “Em nộp cho anh một câu trả lời khiến anh không mấy hài lòng. Anh đang suy nghĩ xem có cần bảo em về nhà tiếp tục đọc sách không đây?”
“Đừng đừng đừng, em đâu có nói là em không biết.” Cố Sơ vội vàng xua tay.
Lục Bắc Thần nhìn cô rồi tiện tay đưa cho cô cuốn sổ bên cạnh: “Chính em đã viết gì?”
Cố Sơ nhìn chằm chằm vào cuốn sổ, thở dài nặng nề.
“Đọc những gì em đã viết lên.” Lục Bắc Thần ra lệnh.
“… Thôi đừng.”
“Đọc.” Lục Bắc Thần không phí lời.
Cố Sơ lề mà lề mề cầm lấy cuốn sách, lật ra, nhìn trân trân vào hàng chữ ban nãy mình viết lúc đang họp, nín nhịn một hồi mới lên tiếng: “Anh…”
“Đọc to lên một chút.”
Cô ngẩng đầu liếc anh, mím môi rất chặt, rồi khi lên tiếng giọng gần như cầu xin: “Không đọc có được không? Anh đã xem cả rồi, cũng biết là viết gì mà…”
“Đừng lằng nhằng.”
Cố Sơ ỉu xìu, đành cúi đầu xuống đọc: “Câu hỏi của anh vặn vẹo, hà khắc. Em không biết, em không biết!!! Ngoài ra, anh…” Cô lại ngước nhìn, quan sát anh thêm.
“Em muốn chứng tỏ mình xuất sắc, sao tâm lý lại sai chứ?” Cô nhìn anh.
Lục Bắc Thần ngẫm nghĩ: “Thế này đi, anh hỏi em một câu.”
“Ừm.”
“Giả sử em bị đưa vào bệnh viện tâm thần, em phải làm thế nào mới khiến các bác sỹ tin rằng thần kinh của em hoàn toàn bình thường?”
Cố Sơ không nghĩ ngợi gì: “Em sẽ nói với bác sỹ em tên là gì, nhà ở đâu, trong nhà có những ai, còn có người thân gì khác hay không… Tóm lại em sẽ cố gắng để chứng minh với bác sỹ em là người bình thường, logic cũng bình thường.”
“Có biết nếu em làm vậy hậu quả sẽ là gì không?” Anh cười hỏi.
“Họ sẽ thả em đi.”
“Nhầm.” Lục Bắc Thần hạ thấp giọng: “Ngoại trừ việc chích một kim vào mông em ra, họ sẽ chẳng làm gì cả.”
“Không thể nào.” Cố Sơ kinh ngạc.
“Một người lúc nào cũng huyên thuyên không ngớt rằng tôi tên là gì, tôi sống ở đâu, em cảm thấy bác sỹ sẽ cho rằng em bình thường?”
“Thế nếu là anh, anh sẽ làm thế nào?” Cô không phục.
“Không làm gì cả, ăn uống bình thường, nghỉ ngơi bình thường.”
“Thế thôi ư?”
“Thế thôi.”
Cố Sơ nhíu mày suy nghĩ.
“Có lúc, so với việc dốc hết sức để chứng tỏ bản thân với người khác chẳng bằng em cứ làm những việc em phải làm.” Lục Bắc Thần vuốt phẳng hàng lông mày của cô ra, nói: “Em vốn rất giỏi rồi, vì vậy không cần phải chứng tỏ với ai hết. Làm tốt việc của mình thì không cần nhiều lời, người ta cũng hiểu.”
Hình như cô hiểu đạo lý này.
“Thế nên việc công khai quan hệ của anh và em với việc thể hiện khả năng của em là hai việc khác nhau.”
“Em hiểu rồi.” Cố Sơ cảm thấy anh nói có lý, nhẹ nhàng ôm lấy anh: “Nhưng thân phận của anh đè lên người em sẽ mang tới cho em áp lực.”
Lục Bắc Thần bật cười: “Thứ đè lên người em là cơ thể của anh chứ không phải thân phận của anh.”
“Đáng ghét.” Cố Sơ đỏ mặt: “Em đang nói chuyện nghiêm túc đấy. Cho dù em không cần quan tâm tới họ, bên ngoài em vẫn là trợ lý của anh mà, phải không? Bản lĩnh của em cũng không thể quá yếu được.”
“Càng ngày càng hiểu chuyện.” Lục Bắc Thần dịu dàng hôn lên môi cô: “Em thông minh, học hỏi trước giờ vẫn rất nhanh lẹ.”
Cố Sơ nghe mà sướng rơn.
“Ví dụ như học tập, ví dụ như công việc, ví dụ như nấu nướng.” Anh khẽ cong môi, phủ ngón tay gầy lên môi cô, cọ nhẹ, trong đôi mắt đen láy ẩn chứa một dục vọng: “Hoặc ví dụ như…” Anh cố ý để lại nửa câu còn lại, nụ cười xấu xa thấm cả vào khóe mắt, ngón tay từ từ tách môi cô ra.
Cố Sơ lập tức hiểu ra, má bỗng chốc đỏ bừng, đẩy anh ra: “Em phải đi làm việc đây.”
Lục Bắc Thần mỉm cười kéo cô lại, ôm lấy cô từ phía sau: “Gấp gì chứ, anh chưa nói xong.”
“Còn gì dặn dò, thưa giáo sư Lục vĩ đại?” Cô dựa người lên lồng ngực rộng rãi của anh, hơi nghiêng mặt, e thẹn hỏi.
“Cho em thêm một ngày nữa, tới lúc đó mà còn nôn, anh sẽ đích thân cởi…” Lục Bắc Thần cúi đầu, mơn man bên tai cô, thanh âm trầm trầm quyến rũ, thấy cả người cô rõ ràng sững lại, anh mới cười gian xảo, từ tốn nói nốt chữ cuối cùng: “… mẫn cảm.”*
*Chữ ‘cởi’ đồng nghĩa với chữ ‘giải’ trong giải mẫn cảm.
~Hết chương 210~