Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 217 : Lời cảnh cáo của anh
Ngày đăng: 01:48 30/04/20
Trong lòng anh, anh có coi cô là bạn gái không?Hơi thở của người đàn ông từ sự ấm áp sẵn có dần trở nên nóng hổi, khi phả
vào khóe mắt đầu mày lại khiến Cố Sơ ngứa ngáy, có mùi hương sạch sẽ
trên người anh nhưng nhiều hơn cả là một sự nồng đậm, mãnh liệt. Đối với Cố Sơ, một con người như vậy của anh vừa nhiệt tình lại vừa khó chối
từ, như chất độc, một chất độc ma mị, nếm qua thì say, uống nhiều thì
chết.
Trong bóng tối, ánh mắt Lục Bắc Thần tối đen
như biển lớn, không thể nhìn thấy tận cùng, cô sẽ lạc lối, bị cái nhìn
chăm chú và sự gợi cảm thâm trầm này của anh mời gọi. Ánh mắt anh, giọng nói trầm ấm của anh cùng một cơ thể căng tràn đều đang bộc phát nhu cầu trực tiếp nhất với cô. Cô hiểu ý của anh, tận sâu đáy lòng nảy sinh một tình cảm khó mà diễn tả, xao động và hòa quyện.
Được một người đàn ông xuất sắc như vậy quyến luyến nghĩ thôi cũng đã thấy
là một chuyện hạnh phúc, cho dù giờ phút này đây thứ anh lưu luyến chỉ
là một dục vọng tình cảm.
Mặc dù đã có nhiều lúc tiếp xúc thân thể nhưng Cố Sơ vẫn còn ngượng. Cô bịt chặt miệng anh, cười
đáng yêu: “Không được, anh đang lợi dụng lúc người ta khó khăn.”
“Sửa lại, anh đang ‘mượn gió bẻ măng’.” Lục Bắc Thần áp mặt xuống.
“Đừng.” Cố Sơ dùng sức chặn mặt anh lại, không định để anh muốn làm gì thì làm.
Nhưng tiếc là sức cô không bằng được đàn ông.
Anh thẳng thừng kẹp ngược hai cánh tay cô lên đỉnh đầu, gương mặt tuấn tú
hạ thấp, bờ môi mỏng áp vào vành tai cô, mơn man: “Anh muốn.”
Bàn tay lớn đưa ra dính vào lớp áo mỏng manh rồi luồn vào trong.
Cô cảm nhận được sự ấm áp nơi đầu ngón tay anh, nóng hầm hập, men dần từng chút, từng chút theo da thịt cô, làm tan chảy từng lỗ chân lông. Sau
đó, hơi thở của cô bất giác trở nên gấp gáp, cảm nhận được rõ ràng cơ
thể đang dần dần được thiêu đốt, như một ngọn núi lửa chờ phun trào.
Qua mấy lần, Cố Sơ biết rõ nhu cầu mãnh liệt của anh trong phương diện này. Trước nay anh chưa từng che giấu khao khát đối với cô, mà mỗi lần anh
đều mang tới cho cô một lần hưởng thụ ái tình dài lâu mà cuồng nhiệt.
Chắc chắn cô đã bị anh dạy hư rồi thế nên mới không có cách nào kháng cự nhiệt độ của cơ thể này mà đắm chìm trong vòng ôm rộng lớn của anh, như một con thuyền nhỏ ngả nghiêng giữa biển lớn rồi cũng bị sóng cả nuốt
sạch, nhưng một khi đã được nếm trải dư vị này, cô sẽ trở nên tham lam.
“Anh nói lời không giữ lời.” Cô lên án nhưng thanh âm lại như một chú mèo con, yếu ớt đến mềm nhũn.
Lục Bắc Thần gặm cắn môi cô từng tý một, vừa như tham lam vừa như chọc ghẹo nhưng phần nhiều giống như một ông chú lấy một chiếc kẹo mút ra dỗ dành bé gái. Anh nói: “Ngoan ngoãn cho anh trước.”
“Vậy khi nào anh dạy em?” Cô không ngăn được hơi thở anh dồn nén, trái tim không ngừng sôi sục.
“Xong việc này.” Lục Bắc Thần cất giọng trầm thấp.
“Trong sách nói đàn ông cứ xuống giường là trở mặt, quỵt nợ.” Cố Sơ cảm nhận
Vấn đề vết sẹo nói chuyện không hợp nhau, cô bèn đổi đề tài. Thật ra chuyện phòng thực nghiệm cô vẫn luôn muốn hỏi, rồi cả căn phòng nghỉ của anh
nữa, tất cả mọi đồ đạc bên trong đều thuộc về cô. Người khác không biết, chỉ có cô rõ nhất, khi tỉnh lại trong khung cảnh quá khứ ấy, cô đã chấn động dường nào.
“Em ở trong phòng thực nghiệm?” Lục Bắc Thần chê cười: “Không sợ mấy mảnh xác vụn ấy sao?”
Cố Sơ cậy anh đang cười bèn nói: “Không sợ, cùng lắm thì em vào phòng nghỉ ở, ở đó vốn dĩ là địa bàn của em.”
Sau đó, cô một lần nữa nhận ra tâm trạng Lục Bắc Thần thay đổi.
Nụ cười tắt ngấm nơi khóe môi anh. Khi lên tiếng, giọng anh hơi cứng rắn: “Em không được vào đó ở.”
“Vì sao?”
“Không vì sao cả.” Lần này anh gần như ngang ngược mặc dù giọng nói vẫn hơi
trầm: “Anh bảo em không được vào ở là không được vào.”
Cố Sơ trừng mắt nhìn anh: “Nhưng tối qua em đã ở đó.”
“Chỉ một lần đó thôi.”
Câu trả lời này cũng giống câu trả lời trước, đều không khiến cô thỏa mãn.
Cô cắn môi, nhíu mày: “Nếu anh không muốn em vào đó ở vậy thì ngay từ
đầu đừng nên để em biết.”
Cằm cô bị anh nắm lấy: “Con gái biết nghe lời mới khiến người yêu quý, biết không?”
Cố Sơ ngẩn người.
Ánh mắt anh ban nãy vừa sắc bén vừa giá lạnh, không giống như anh vẫn luôn
cưng chiều cô. Ngay cả ngữ khí của anh cũng trở nên xa lạ. Cô thừa nhận, mình có chút tổn thương.
Cô xoay người lại, nằm nghiêng sang một bên, trong đầu vẫn còn văng vẳng lời cảnh cáo của anh: Con gái biết nghe lời mới khiến người yêu quý.
Trong lòng anh, anh có coi cô là bạn gái không?
Nếu như cô quan trọng sao anh lại nói câu này?
Cổ họng có chút tắc nghẹn, trong lòng bực bội, đồng thời lại hoang mang.
Nếu như…
Cô chỉ nghĩ nếu như thôi, một khi anh thật sự có mục đích khác…
Không, cô không dám nghĩ nữa…