Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 218 : Một người là mực đen, một người là giấy trắng
Ngày đăng: 01:48 30/04/20
Cố Sơ nghe thấy tiếng trái tim vỡ vụn, giòn tan, những vụn
nhỏ bắn ra lại găm thẳng vào huyết quản, máu chảy đầm đìa, bi thương
cũng như dòng sông trào ngược.Gặp phải tình yêu, con người ta sẽ trở nên hoang mang bất an.
Từ sau khi ở cùng với Lục Bắc Thần, cảm giác lo lắng này của Cố Sơ lại
càng sâu đậm hơn. Đa phần trong mọi tình huống, Lục Bắc Thần đều nuông
chiều cô, kiên nhẫn để mặc một số suy nghĩ và hành động trẻ con của cô,
nhưng cô biết anh cũng có nguyên tắc và giới hạn của mình, thế nên chỉ
cần anh nhíu mày là cô sẽ e dè, thận trọng.
Dưới quầng sáng của anh, cô có thể làm gì tùy thích nhưng cũng lại không thể tùy tiện khi ngước nhìn lên vầng sáng ấy.
Điều này không đúng.
Cô không nên có cảm giác sợ hãi anh.
Giống như đối với Bắc Thâm trước đây, xuất sắc như anh ấy nhưng cô vẫn có khả năng và tự tin để đứng ngang hàng với anh ấy.
Nhưng đối mặt với Lục Bắc Thần, cô lại không thể.
Yêu đương không nên như vậy, nhất là khi cô và anh còn có một quan hệ thể xác thân mật hơn.
Nam nữ khi yêu chẳng phải nên nô đùa, nghịch ngợm, chia sẻ mọi điều sao? Vì sao cho dù anh và cô ở gần nhau đến vậy, gần tới mức độ cơ thể đã ôm
trọn lấy nhau, chan hòa làm một, cô vẫn không thể nhìn thấu tâm tư của
anh?
Mái tóc dài che đi quá nửa gương mặt cô, mọi suy nghĩ được giấu phía sau hàng mi dài. Cố Sơ hơi ấm ức, đan sít sao ngón
tay vào nhau, hình như tất cả đều trở nên khác biệt. Khi ở Hạ Môn, những lời Lâm Gia Duyệt nói khiến cô hoàn toàn tin tưởng anh, mọi việc làm
của anh rõ ràng đều chứng tỏ anh yêu cô, không phải sao? Anh ăn cam vì
cô, hủy bỏ hôn ước cùng Lâm Gia Duyệt vì cô, có thể đuổi theo tới tận Hạ Môn vì cô, tất cả những việc này đều nói rằng anh quan tâm tới cô, đúng không?
Nhưng mà…
Nếu tất cả chỉ là suy đoán của Lâm Gia Duyệt thì sao?
Hoặc giả cô chỉ tự mình đa tình?
Nếu cô thật sự sống ở trong trái tim anh, vì sao bây giờ vẫn còn hoang mang đến vậy?
Trên bờ biển Hạ Môn, anh chỉ tay vào lồng ngực cô và nói: Nếu anh có thể được sống trong đây. Thế nên, anh đã bước vào rồi. Nhưng anh không công bằng, cô để anh bước vào đó, còn anh thì sao? Lại nhốt cô ở ngoài. Anh nói, anh không mong chờ
quá nhiều đối với tình yêu nhưng một khi nó tới anh sẽ không buông tay.
Cô hỏi anh: Anh có yêu em thật không? Câu trả lời của anh là: Trong cuộc đời em chỉ có mình anh, Lục Bắc Thần.
Phải, anh có nhắc tới những từ ngữ yêu thương nhưng chưa từng nói rõ ràng một câu rằng: Cố Sơ, anh yêu em.
Ngày thứ ba, di động cô vang lên, nhưng không phải là anh.
Là Tiêu Tiếu Tiếu hẹn cô đi dạo phố.
Lúc này Cố Sơ mới chợt bàng hoàng, thì ra đã tới cuối tuần.
Tiêu Tiếu Tiếu biết chuyện giữa cô và Lục Bắc Thần, cả chuyện quan hệ cô
cũng nói thẳng với cậu ấy vì cô cần có một người bạn để giãi bày. Mấy
hôm nay lòng cô bí bách tới khó thở. Quan trọng hơn là khi còn học đại
học dù sao cô và Tiêu Tiếu Tiếu cũng là bạn cùng phòng, về chuyện của
Bắc Thâm, Tiếu Tiếu cũng rõ.
Cố Sơ uống một ngụm
café, đắng ngắt đầu môi mới nhận ra mình chưa cho đường. Cô cầm gói
đường lên, nhẹ nhàng xé một góc rồi nói: “Anh ấy chẳng giải thích gì
hết.” Đổ đường vào, cô cầm chiếc thìa con ngoáy một hồi rồi bỗng mất hết kiên nhẫn, để thìa sang một bên.
Tiêu Tiếu Tiếu suy
nghĩ gì đó, một lát sau nói: “Thật ra anh ấy từng có bạn gái cũng là
chuyện bình thường, người ta đẹp trai như thế, lại còn là giáo sư cấp độ quốc bảo, IQ cao chết người, các cô gái chắc chắn là nhào tới như quân
cảm tử thôi.” Rồi cậu ấy đặt cốc xuống, thở dài: “Mấy loại người yêu cũ
chỉ cần không còn bén mảng qua lại thì đều không đáng quan tâm. Cậu xem
đấy, cái cô Lâm Gia Duyệt đó chẳng phải cũng cướp không nổi với cậu sao? Vấn đề mấu chốt là, cậu thật sự không coi anh ấy là Bắc Thâm? Cậu xác
nhận mình phân biệt được rõ ràng?”
“Ban đầu tớ cũng mơ hồ nhưng bây giờ thì tớ biết anh ấy không thể là Bắc Thâm.”
“Vì sao?” Tiêu Tiếu Tiếu không hiểu: “Cậu từng nói anh ấy đã xem ảnh cậu
thời đại học. Lượng thông tin của câu này rất nhiều đấy bảo bối ạ. Cậu
có từng nghĩ là hai người họ là anh em sinh đôi, nếu hồi đại học anh ấy
yêu cậu dưới thân phận Bắc Thâm thì sao?”
“Không
thể.” Thái độ của Cố Sơ rất kiên quyết: “Tính cách của anh ấy quá khác
so với Bắc Thâm.” Bắc Thâm không khó nắm bắt như anh, cũng không thâm
sâu khó lường như anh, càng không ngang ngược cứng rắn như anh. Anh hoàn toàn không phải người đàn ông từng yêu cô hồi đại học.
Tiêu Tiếu Tiếu xoa cằm, nghĩ mãi: “Cậu nói hình như cũng có lý, lần trước
gặp anh ấy, tớ đã cảm thấy sâu xa khó hiểu. Anh Bắc Thâm lúc ở trường
như thế nào tớ ít nhiều cũng hiểu, mặc dù có hơi khó gần một chút nhưng
không đến mức tâm tư khó hiểu, so với tính cách mực đen của giáo sư Lục
thì anh Bắc Thâm có thể được hình dung như giấy trắng.”