Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 219 : Cậu là hoa, đàn ông sẽ là ong mật
Ngày đăng: 01:48 30/04/20
Những lời Tiêu Tiếu Tiếu nói hơi thẳng thắn nhưng thực sự là vậy, thật ra đây cũng là những gì Cố Sơ suy nghĩ trong lòng.
Mặc dù về tính cách Lục Bắc Thâm và Lục Bắc Thần có những điểm giao hòa, khi đối mặt với công việc và học tập điều nghiêm túc cần cù, cẩn trọng, kỹ lưỡng, đối mặt với những người hoặc những chuyện không liên quan đến mình đều lạnh nhạt, không thích xen vào chuyện người khác, nhưng khi còn học đại học, dù sau mấy ngày không gặp Lục Bắc Thâm, dù Lục Bắc Thâm nói gì làm gì, cô cũng có thể dễ dàng đọc được suy nghĩ của anh. Cô khẳng định chắc chắn Lục Bắc Thâm yêu cô, tuy không có những lời thề non hẹn biển và những lời nói tình cảm cảm động đầu môi nhưng cô vẫn cảm nhận được địa vị độc nhất vô nhị của mình trong lòng anh.
Còn Lục Bắc Thần thì sao?
Anh có một tính cách còn khó hiểu hơn cả sách trời.
Có lúc anh cực kỳ giống Bắc Thâm, có thể chiều chuộng cô, có thể nâng cô lên tay như một viên ngọc, nhưng có lúc anh lại giống như một người xa lạ, cô không thể vượt ra khỏi giới hạn của anh, không thể đào sâu tìm hiểu suy nghĩ của anh. Anh như một mặt biển tĩnh lặng dưới bầu trời đêm, khi gạt bỏ lớp vỏ ngoài bình thản ấy đi, có lẽ thứ cất giấu bên trong là sóng ngầm cuộn trào.
Một người đàn ông như vậy giống như một câu đố.
Khiến người ta nghi hoặc lại khiến người ta kính sợ.
Đối với Bắc Thâm, cô chưa từng có cảm giác kính sợ này.
“Tiểu Sơ.” Tiêu Tiếu Tiếu khẽ gọi tên cô, đè lên tay cô: “Cậu bỏ viên đường thứ tư rồi đấy.”
Ngón tay Cố Sơ khựng lại, cúi đầu nhìn, lúc này mới tỉnh ra.
Tại cô suy nghĩ quá tập trung rồi, gắp đường, thả đường trở thành động tác theo thói quen. Cô vội vàng để viên đường trong tay trở về chỗ cũ, khẽ ngoáy ngoáy chiếc thìa, màu trắng của sữa hòa cùng màu đen của café, mang theo hương café nóng hổi cũng lăn tròn, tỏa ra mùi hương ngọt đến ngấy.
Cô uống một hớp, quả nhiên ngọt phát ngán.
Ánh nắng buổi chiều hắt lên một nửa gương mặt Tiêu Tiếu Tiếu, những đường nét trên gương mặt cậu ấy càng lúc càng xinh đẹp, ngồi cùng với Cố Sơ trong chiếc váy Tây màu trắng đã trở thành hình ảnh đẹp nhất trong quán café, hấp dẫn ánh nhìn của không ít đàn ông. Nhưng cả hai người này đều chẳng ai có tâm tư quan tâm tới việc mình đã trở thành một ‘phong cách’. Họ yên lặng ngồi uống café, yên lặng nói những chuyện trong lòng.
“Có một câu tớ không biết có thích hợp nói hay không. Đương nhiên, đây chỉ là cách nhìn của cá nhân tớ thôi.”
Cố Sơ ngước mắt lên nhìn cô ấy: “Gì vậy?”
“Cậu có từng nghi ngờ Lục Bắc Thần không?” Tiêu Tiếu Tiếu nói thẳng: “Dù sao thì năm đó cậu đề nghị chia tay với em trai anh ấy, anh Bắc Thâm cũng là sau khi nghe tin cậu đính hôn mới xảy ra chuyện. Hai món nợ này, nhất là món nợ sau, đổi lại là bất kỳ người nào cũng không dễ dàng tha thứ cho cậu đâu.”
Những gì Tiêu Tiếu Tiếu lo ngại há chẳng phải những gì trước đây cô nghi ngờ?
Nhấp thêm một ngụm café, vị ngọt nơi cổ họng đã tan dần thành vì đắng. Khi lên tiếng, giọng cô hơi khé: “Đây cũng là nguyên nhân trước đây tớ chần chừ không dám chấp nhận anh ấy nhưng cũng chính anh ấy khiến tớ xóa bỏ suy nghĩ này.” Nói tới đây, cô ngừng lại, suy nghĩ rất lâu mới hơi đổi giọng, cười khổ: “Thật ra nếu anh ấy rắp tâm trả thù thì bây giờ anh ấy đã thành công rồi.”
Tiêu Tiếu Tiếu sửng sốt nhìn cô.
“Phải làm sao đây?” Cố Sơ nắm tay Tiêu Tiếu Tiếu: “Bây giờ tớ hoàn toàn trở thành con thiêu thân, biết rõ anh ấy là một người đàn ông nguy hiểm mà vẫn bất chấp tất cả lao thẳng vào lửa. Tớ yêu anh ấy, chỉ cần nghĩ tới chuyện anh ấy có thể sẽ rời xa là tớ lại cảm thấy không sao thở nổi, đau đớn chết đi được.”
Tiêu Tiếu Tiếu dễ dàng nhận ra tay cô đang run rẩy, lập tức nắm ngược lại tay cô, nhẹ nhàng nói: “Tớ biết, tớ biết. Thật ra đây đều chỉ là suy đoán của chúng ta thôi mà, phải không? Có lẽ anh ấy vốn không định trả thù thì sao?” Lục Bắc Thần là một người đàn ông xuất sắc. Anh có một quầng sáng hấp dẫn khiến con gái không thể kháng cự, Cố Sơ lo được lo mất như vậy, cậu ấy hoàn toàn có thể hiểu.
Một người đàn ông trong veo như nước và một người thâm sâu như mực, con gái lại thường theo đuổi người phía sau.
Cố Sơ dần dần kiềm chế tâm trạng hơn một chút.
Tiêu Tiếu Tiếu nhìn thấy vậy, khẽ thở dài trong lòng, cậu ấy nhận ra Cố Sơ động lòng thật rồi. Hoàn cảnh đã khác thì những tâm tư khi đối mặt với tình yêu cũng khác, so với cách yêu thời đại học, một Cố Sơ sau khi đã trải nghiệm vô vàn tình cảnh trong cuộc đời, có thể bây giờ sẽ càng khao khát có phần hạnh phúc này hơn. Nói một cách khác, chuyện tình yêu hiện giờ đối với Cố Sơ mà nói giống như một bè gỗ nổi, cô ấy cần phải thông qua nó để lấy lại hy vọng của đời người.
“Vì có Bắc Thâm thế nên mối quan hệ giữa cậu và anh ấy trở thành người bị động và kẻ chủ động.” Tiêu Tiếu Tiếu lên tiếng: “Cậu luôn cảm thấy hổ thẹn với lòng, thế nên khi đối mặt với anh ấy càng trở nên dè dặt, thận trọng. Nhưng cậu có từng nghĩ cứ tiếp tục cậu sẽ rất khổ sở không, không những cậu khổ sở mà anh ấy cũng cảm thấy khổ sở.”
Cố Sơ cụp mắt xuống, lát sau nói: “Có lúc tớ tình nguyện anh ấy là một người khác, tình nguyện rằng tôi đã yêu một người xa lạ. Nhưng Tiếu Tiếu à, đây có lẽ là sự trừng phạt ông trời dành cho tớ, lại nhất quyết đưa Lục Bắc Thần tới, một người có quan hệ khăng khít với Bắc Thâm và quá khứ như vậy, thế nên chắc chắn là khổ sở rồi. Cả tớ và anh ấy đều cố gắng né tránh quá khứ.”
Tiêu Tiếu Tiếu suy nghĩ: “Cậu có từng nghĩ tới chuyện quay lại trường học không? Nếu không ngày nào cũng ở bên cạnh anh ấy chắc chắn sẽ có vấn đề. Nếu chỉ là quan hệ công việc đơn thuần thì còn được nhưng vấn đề là cả hai người đều không thể chỉ coi đối phương là một đồng nghiệp đơn thuần, không phải sao?”
“Trở về trường chung quy tớ vẫn còn bị ám ảnh tâm lý.” Cố Sơ thở dài, ở đó có quá nhiều kỷ niệm giữa cô và Bắc Thâm, giống như hôm đó chỉ đi ngang qua thôi mà cô đã sắp tan tác rồi. Cô sợ chìm đắm trong quá khứ, sợ như vậy sẽ càng khiến Lục Bắc Thần không vui. “Còn nữa, Tư Tư cần tiền, số nợ của dì tớ vẫn phải trả.”
“Tóm lại, chúng ta nhất định sẽ hợp tác với các cảnh sát Thượng Hải và chuyên gia để bắt giữ được hung thủ! Quốc gia chúng ta không cho phép loại lưu manh này tồn tại! Nhân dân của chúng ta cũng không cho phép loại lưu manh này tồn tại!” Huyện trưởng kích động đứng thẳng dậy, hô khẩu hiệu.
“Hay!” Mọi người bên dưới rào rào đứng dậy, ra sức vỗ tay vì câu nói của huyện trưởng.
Chỉ có Lục Bắc Thần không hề nhúc nhích, sắc mặt cực kỳ điềm nhiên.
Ngay cả La Trì bên cạnh anh cũng đứng dậy, vừa vỗ tay vừa huých vào người Lục Bắc Thần, ra hiệu cho anh nể mặt huyện trưởng một chút. Ai dè Lục Bắc Thần làm như không nhìn thấy, ánh mắt phẳng lặng. Chỉ còn mình anh ngồi yên, cực kỳ nổi bật giữa đám đông, tất cả mọi ánh mắt đều dồn cả về phía anh.
Huyện trưởng ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, cười ha ha nhìn Lục Bắc Thần và nói: “Bác sỹ Lục à, có phải anh không đồng tình với cách nói của tôi không?”
La Trì nghe xong, lập tức sửa lại: “Huyện trưởng Lưu, ông gọi cậu ấy là ‘bác sỹ’ không hợp lắm, vẫn nên gọi là giáo sư hoặc tiên sinh đi.”
“Sao? Pháp y cũng là bác sỹ mà, là bác sỹ có thể giúp đỡ người chết, mọi người nói có phải không?”
“Đúng đúng đúng, huyện trưởng Lưu nói phải.”
La Trì cười gượng gạo.
“Cậu xem, các cậu là khách quý từ Thượng Hải tới, đường sá xa xôi tới đây phá án, tối nay đừng đi, mọi việc để tôi sắp xếp, thế nào?” Huyện trưởng Lục nhìn Lục Bắc Thần nói với vẻ quan cách.
Cuối cùng Lục Bắc Thần đã có phản ứng, không phải trả lời câu hỏi của ông ta mà giơ tay lên xem đồng hồ.
La Trì ngồi bên bụng dạ thấp thỏm. Anh ấy ít nhiều cũng hiểu tính tình Lục Bắc Thần, cậu ấy xem đồng hồ tức là thể hiện thái độ sốt ruột.
Nhưng trong lòng anh ấy lại có chút hoài nghi.
Khoảng thời gian làm việc cùng Lục Bắc Thần, mặc dù tính tình cậu ấy có cổ quái lạnh nhạt một chút nhưng có một điểm đáng khẳng định, đó chính là thái độ làm việc của cậu ấy. Chỉ cần đề cập tới công việc, đến nạn nhân, đến vụ án thì cậu ấy có tốn bao nhiêu thời gian cũng không tiếc, đối với công việc có thể nói đã đạt tới mức độ thân trọng và chuyên chú.
Nhưng hôm nay anh ấy mơ hồ cảm nhận được sự thay đổi của Lục Bắc Thần.
Qua bộ xương sọ trong suối nước nóng, qua sự nhắc nhở của Lục Bắc Thần, La Trì đã tìm được bác sỹ thần đao theo lời đồn. Mặc dù bây giờ ông ta không còn theo ngàng y nữa nhưng muốn điều tra tài liệu phẫu thuật hai năm trước cũng không phải chuyện khó khăn, ngoại trừ những hồ sơ trị liệu bệnh viện sẵn có, bản thân ông ta cũng có một bản, thế nên đã tìm được chủ nhân của hộp sọ.
Đó là một người ngoại tỉnh tên Bàng Thành, hai năm trước tới Thượng Hải chữa trị, sau đó vẫn ở lại Thượng Hải. Tìm kiếm thông tin về anh ta ở Thượng Hải phải mất một thời gian, để hiểu được tình hình của người này một cách nhanh nhất, La Trì quyết định tới quê nhà của Bàng Thành tại huyện H, tỉnh Vân Nam để xem xét. Lục Bắc Thần là pháp y chịu trách nhiệm chính trong vụ này nên cũng đi cùng.
Huyện H nằm khá hẻo lánh, nói là huyện nhưng còn không phát triển rầm rộ bằng một số thôn làng phía nam. Sau khi bay từ Thượng Hải tới Côn Minh, La Trì và Lục Bắc Thần lại đi xe du lịch tới một thành phố lân cận huyện H. Từ huyện H tới thành phố đó cả ngày chỉ có một chuyến xe. Khi họ tới nơi thì đã là nửa đêm, đã lỡ mất chuyện xe tới huyện H từ lâu. La Trì vốn định tìm một khách sạn để nghỉ ngơi hôm sau đi xe tới huyện H nhưng thái độ của Lục Bắc Thần rất kiên quyết, nhất định phải đi đêm tới huyện H. La Trì nghĩ anh sốt ruột nên cũng đồng ý.
Huyện H không còn xe nào khác, đổi xe gấp cũng không kịp, chẳng biết Lục Bắc Thần kiếm đâu ra một người dân đúng lúc trở về huyện H, hai người họ bèn ngồi xe máy kéo đi ngay trong đêm. Sau khi tới nơi, hai chân La Trì sắp bị rung đến tàn phế vì Lục Bắc Thần đã cho người dân kia một khoản tiền lớn để anh ta tới huyện H trong khoảng thời gian ngắn nhất. Chứ như vậy một chiếc xe máy kéo vốn dĩ nên đi chậm rì rì thì tốc độ không khác gì điện giật, cộng thêm đường xóc nảy, ổ gà ổ chó, những gì tối đó La Trì ăn vào bụng chỉ muốn nôn ra ngay lập tức.
Tới huyện H đúng lúc trời sáng, Lục Bắc Thần thản nhiên cho La Trì một mệnh lệnh, muốn anh ấy phải thu thập được toàn bộ tài liệu về Bàng Thành trước ba giờ chiều. La Trì không hiểu vì sao anh gấp gáp như vậy nhưng vì anh có quyền nên La Trì cũng đành làm theo.
Tài liệu về Bàng Thành không khó thu thập, tìm được người nhà anh ta, hỏi thăm một số tình hình, quan trọng hơn là phải thu thập được những dạng bản DNA có quan hệ trực tiếp với Bàng Thành, vậy mà bố mẹ Bàng Thành nhạy cảm, vừa nghe thấy cảnh sát là lập tức khóc bù lu bù loa. La Trì không biết làm sao đành phải khuyên nhủ, nói với họ chỉ là bước đầu nghi ngờ, chưa hoàn toàn xác định nạn nhân chính là Bàng Thành, cuối cùng còn phải đối chiếu xương mặt và DNA. Nói vậy bố mẹ Bàng Thành càng suy sụp, túm chặt La Trì không chịu buông, sống chết đòi đi cùng tới Thượng Hải.
La Trì dùng ánh mắt cầu cứu Lục Bắc Thần nhưng Lục Bắc Thần chỉ bình tĩnh thu thập những dạng bản như lông, tóc, vụn da của bố mẹ Bàng Thành, đặt vào trong kẹp dạng bản, hoàn toàn thờ ơ với màn khóc lóc.
Tiếng gào khóc làm kinh động tới hàng xóm, cuối cùng động tới cả huyện trưởng.
Khó khăn lắm khuyên nhủ được bố mẹ Bàng Thành bình tĩnh lại, La Trì và Lục Bắc Thần mới thoát thân được, Lục Bắc Thần bèn oán trách anh không giúp đỡ, Lục Bắc Thần bèn điềm đạm nói: “Khuyên nhủ chỉ có tác dụng ngược, cậu cho họ quá nhiều hy vọng, thực tế chuyện Bàng Thành bị chặt xác đã chắc như đinh đóng cột.”
La Trì dĩ nhiên không phục: “Trước đây cậu chỉ tin vào số liệu, không tin vào trực giác.”
“Ban nãy tôi đã nhìn bức ảnh treo trên tường.” Lục Bắc Thần lạnh nhạt trả lời: “Mặc dù chỉ có một mảnh xương sọ nhưng hình dáng ban đầu đã được phác họa ra, đối chiếu với bức ảnh thì hoàn toàn chắc chắn, đây không phải là trực giác, mà là khoa học.”
La Trì nghẹn lời, nhưng trong lòng thì kính phục…