Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 221 : Không phải ai cũng có thể làm trợ lý của tôi

Ngày đăng: 01:48 30/04/20


Chương 221: Không phải ai cũng có thể làm trợ lý của tôi



Được anh nhắc như vậy, La Trì mới tỉnh ra. Không sai, họ tới huyện H trên một con đường chòng chành nghiêng ngả, vào huyện rồi mới nhìn thấy một con đường quốc lộ không rộng lắm nhưng rất bình phẳng, thế nhưng người lái máy kéo vẫn kiên trì đi con đường lầy lội, lúc đó anh ấy còn bị lắc lư tới chóng cả mặt, bèn hỏi người kia vì sao không đi đường cái bên cạnh. Người dân đó nói: Không đi được đâu!



Bây giờ nghĩ kỹ lại cũng đúng thật, vì sao không đi được?



“Một ủy ban huyện mà lộng lẫy, rực rỡ, phòng họp có diện tích tới hai, ba trăm mét vuông, xe có thể ngang nhiên đi trên con đường cái mà người dân không dám đi. Đây là cái đạo lý gì?” Trong giọng nói bình thản của Lục Bắc Thần toát lên một chút lạnh lẽo.



La Trì hiểu rõ ý của Lục Bắc Thần, thở dài rồi ném đầu lọc xuống, vân vê thật mạnh rồi nói một câu: “Đây gọi là trời trên cao, Hoàng đế ở xa.”



“Vậy còn phải xem hắn ta có cái may mắn đó hay không.” Lục Bắc Thần nói.



La Trì nghe ra hàm ý sau câu nói của anh bèn hỏi: “Ý cậu là?”



Một tia chớp rạch ngang bầu trời, mưa trút xuống rất nhanh như những cây kim mảnh. Ngón tay Lục Bắc Thần búng một cái, điếu thuốc bay vào màn mưa, chẳng mấy chốc đã tắt ngấm.



“Lên xe.” Anh nói.



La Trì ngẩn người, lập tức lên xe.



Chiếc lao đi như bay trên con đường quốc lộ thẳng tắp, bên đường vẫn là con đường nhỏ gập ghềnh trắc trở. Mưa càng lúc càng to, đập xuống khiến không ít bùn đất bắn tung lên. La Trì nhớ lại lời của Lục Bắc Thần, căng cổ nói với người tài xế: “Cứ đi con đường này, tôi xem ai dám cản tôi nào!”



Người tài xế không hiểu La Trì nổi điên chuyện gì nhưng cũng làm theo. Anh ta vốn dĩ cũng là tài xế từ nơi khác tới nên vốn không biết rõ con đường này có trò gì.



La Trì có vẻ rất hớn hở, Lục Bắc Thần thì chậm rãi nói: “Ấu trĩ.”



“Chức trách của chúng ta cũng chỉ vươn tới tầm ấu trĩ mà thôi.” La Trì nói.



Lục Bắc Thần hờ hững đáp: “Hành sự tại nhân.”



“Mau nói đi, ban nãy câu nói của cậu có ý khác.”



Lục Bắc Thần dựa ra sau ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi. La Trì còn tưởng anh ngậm chặt miệng không nói nữa, vừa định thúc giục thì anh lên tiếng: “Nhà của Bàng Thành ở phía Tây thành phố, chủ tịch huyện Lưu từ tận phía Đông vội vã đi tới, ông ta nghe ngóng được tin tức cũng nhanh đấy.”



Đầu óc của La Trì cũng không phải vô dụng, lập tức ngộ ra, ánh mắt kinh ngạc: “Chủ tịch huyện Lưu có quan hệ với gia đình Bàng Thành ư?”



“Gã quan chức họ Lưu đó một lòng hưởng thụ sung sướng, làm gì có chuyện lo cho sự sống chết của dân? Sao bỗng nhiên lại để tâm tới chuyện của gia đình Bàng Thành?” Lục Bắc Thần vẫn nhắm mắt, giọng điệu rất khẽ, rất nhẹ, dù là người trong cuộc nhưng lại như đứng ngoài chứng kiến, bình tĩnh vạch trần mọi chân tướng: “Cậu cũng nhìn thấy điều kiện của gia đình Bàng Thành rồi đấy, hình dung bằng cụm từ ‘nghèo rớt mồng tơi’ không quá đáng chút nào. Một gia đình khó khăn đến như thế lấy đâu ra tiền cho Bàng Thành lên tận Thượng Hải làm phẫu thuật?”



La Trì chìm vào suy tư.
“Tôi ăn cảm thấy mùi vị quen quen mà.” Lăng Song nói.



“Cậu quen ư? Mau nói đi.” Cố Sơ đã muốn lén học rồi, vừa nghe thấy câu này mắt sáng rực lên.



Lăng Song nghĩ nửa ngày cuối cùng lắc đầu: “Quên rồi.”



“Cố tình trí trá.” Tiêu Tiếu Tiếu bĩu môi.



Lăng Song trừng mắt với cậu ấy sau đó ném hóa đơn vào trong túi: “Được rồi, cậu đã mời tôi một bữa thịnh soạn, tôi cũng nên ‘báo đáp’ cậu cho tử tế, đi theo tôi nào.”



“Đi đâu thế?”



“Cứ đi khắc biết.” Lăng Song lần này rất hào sảng: “Tôi mời.”



***



Quán bar, Thượng Hải.



Ánh đèn khắp thành phố đã xua tan cái tĩnh mịch của đêm đen, ánh sao cũng ảm đạm hơn nhiều, tất cả đã bị hòa tan dưới cái rực rỡ của đèn đường.



Đây là một quán bar nhạc nhẹ, chủ yếu là nhạc Jazz, những người tới đây đa phần có phong cách, có địa vị, không ồn ã như Pub cũng không có quá nhiều ánh đèn chăng mắc. Chỉ có một nguồn ánh sáng êm dịu, lấp lánh như trăng sao, soi ánh mắt đen thành một đại dương sâu thẳm.



“Mua vui hưởng lạc?” Sau khi Lăng Song bỏ thẻ ra, Tiêu Tiếu Tiếu nhún vai một cách thái quá: “Trời ơi, không phải cậu định bắt Cố Sơ vào đây tìm một người dùng tạm đấy chứ? Lăng Song, chiêu này của cậu nực cười quá đi.”



“Cậu thì hiểu cái gì.” Lăng Song trừng mắt.



Cố Sơ cũng không ngờ Lăng Song lại kéo mình tới quán bar, chẳng còn tâm trạng gì nữa, cô rút di động ra định xem mấy giờ rồi ra về, không ngờ hiện lên hơn 20 cuộc gọi nhỡ. Cô hoảng hồn, vội vàng kiểm tra, có số lạ gọi tới, hình như là số máy bàn ngoại tỉnh, còn cả… di động của Lục Bắc Thần.



Di động vẫn được để chế độ im lặng, không ngờ lại để lỡ nhiều cuộc gọi như vậy.



Nhìn chằm chằm vào số di động mà mình đã thuộc làu làu ấy, Cố Sơ chần chừ không thể gọi lại, nhớ lại ánh mắt và lời nói của Lục Bắc Thần, tim cô vẫn còn nhói đau.



“Nghĩ cái gì vậy?” Lăng Song đập vào tay cô: “Này, nam thần cứu mạng cậu tới rồi kia, đừng nói là tôi không giúp cậu đấy.”



Cố Sơ ngước mắt lên nhìn. Hóa ra là Kiều Vân Tiêu đang đi về phía này…



~Hết chương 221~