Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 222 : Năm ấy
Ngày đăng: 01:48 30/04/20
Chiếc xe xông pha mưa gió, lao nhanh như chớp trên đường, khi tới ranh giới Thụy Lệ thì mưa cũng ngừng, đường chân trời hiện lên những tầng mây đa dạng, dày và nặng, chồng lên nhau, chạy dài vạn dặm. Có ánh cầu vồng xuyên qua mây đen, giao thoa với ánh sáng càng lúc càng rõ nét phía Tây. Vừa vào Thụy Lệ đã lập tức cảm nhận được hơi thở dân tộc nồng đậm, từ những cây đa to hay rừng cây có thể dễ dàng bắt gặp, tới những phong cách kiến trúc cao lớn, rực rỡ. Khi xe đi bên bờ sông, ngoài cửa xe những dòng nước siết ùn ùn dâng lên, La Trì chép miệng mấy tiếng: “Đây chính là dòng sông nổi tiếng sao, nhờ ‘hồng phúc’ của giáo sư Lục, tôi đã kịp nhìn thấy phong cách Thụy Lệ khi còn sống trên đời rồi.”
Lục Bắc Thần nhận ra giọng điệu châm chọc của anh ấy, không thèm đoái hoài.
“Rốt cuộc cậu tới Thụy Lệ để làm gì?” La Trì hỏi.
Dọc đường, việc Lục Bắc Thần làm nhiều nhất là nhắm mắt, tảng lờ toàn bộ phong cảnh tươi đẹp ngoài cửa sổ, cũng để ngoài tai cả những câu hỏi chốc chốc lại xuất hiện của La Trì. Cho tới khi La Trì hỏi một lần nữa.
“Cùng một câu hỏi cậu đã hỏi không dưới mười lần rồi, còn dám hỏi lần thứ mười một thì cậu lập tức xuống xe.” Cuối cùng anh cũng lên tiếng cảnh cáo.
Có đánh chết La Trì, anh ấy cũng không xuống xe, đối với hành vi của Lục Bắc Thần, anh ấy quá tò mò, thế nên để được an toàn, La Trì chọn cách trật tự.
Trời đã sáng lên.
Sắc cầu vồng lơ lửng giữa trời và đất cũng tan đi.
Ánh sáng phía xa xa sốt sắng chiếu xuống mặt đất, vẫn còn những chỗ vòm mây chưa mở ra nhưng cũng đã có những tia sáng chen nhau rơi xuống thành bó, hệt như bầu trời bị hổng một lỗ, đẹp tuyệt vời. Bóng nắng hắt lên cửa sổ êm dịu vì đã được lọc qua, đung đưa giữa trán và gò má Lục Bắc Thần, sống mũi cao được soi rọi, trông lại càng thẳng tắp.
Sau khi xe đi vào đường phố sầm uất, ngoài cửa xe xuất hiện những trang phục dị thường đủ màu đủ sắc. Thụy Lệ là nơi phong phú về các dân tộc, vì thế trên đường luôn rực rỡ, mặc dù các dân tộc thiểu số hiện giờ cũng đã bị Hán hóa rồi nhưng vẫn còn một bộ phận nhỏ giữ được nét đặc sắc của mình, như trang phục, thức ăn, tập tục…
Hôm nay chẳng biết họ đến đúng ngày lễ gì đó mà đường to phố nhỏ đều cực kỳ náo nhiệt, trang phục gì cũng có, khiến La Trì nhìn đến hoa cả mắt.
Lục Bắc Thần cũng mở mắt ra nhưng anh cũng không có dự định ngắm nhìn quang cảnh đông vui, chỉ báo cho tài xế một địa chỉ, xe liền đi thẳng tới địa điểm đó. La Trì rất thính tai, nó nghe giống như tên một nơi giao dịch đá quý, đầu óc anh ấy bắt đầu xoay chuyển nhanh lẹ nhưng cho dù có tò mò trăm ngàn lần cũng không được hỏi Lục Bắc Thần nữa, nếu không với tính cách một là một, hai là hai của Lục Bắc Thần, anh ấy chắc chắn sẽ bị đuổi xuống xe.
Thế là anh ấy đã phát huy hết mình sức liên tưởng tưởng tượng, rồi trong đầu chợt lóe lên một bản tin mấy tháng trước có vô tình lướt qua, hình như nói rằng ở Thụy Lệ, Vân Nam sắp tổ chức một buổi đấu giá đá quý xưa nay chưa từng thấy. Thụy Lệ là thành phố của phỉ thúy, là nơi giao dịch phỉ thúy Myanmar lớn nhất. Cái gọi là ‘xưa nay chưa từng thấy’ là ám chỉ việc phá bỏ một số thói quen giao dịch phỉ thúy hoặc các loại đá quý khác mang tính chất nhỏ lẻ, riêng tư ở Thụy Lệ, mà lần này sẽ ‘gióng trống khua chiêng’, thậm chí mời gọi các phóng viên trong và ngoài nước cùng tham gia một buổi đấu giá.
La Trì tự nhận mình là một người qua quýt, dù là cược đá hay đấu giá đều không có chút hứng thú nào. Trong mắt anh ấy, những đá quý đó có quý giá cỡ nào, lấp lánh cỡ nào đi chăng nữa, nói trắng ra vẫn chỉ là đá, chỉ là con người khiến nó trở nên giá trị mà thôi. Qua phân tích địa chỉ mà Lục Bắc Thần nhắc tới, anh ấy cảm thấy gần như chắc chắn đó là địa chỉ của buổi đấu giá rồi.
Rồi anh ấy lại liên tưởng tới những người dân xiêm áo sặc sỡ, rộn ràng khắp đường, nhất định là không tránh khỏi liên quan tới buổi đấu giá mà bản tin đề cập.
Chuyện này có chút thú vị rồi đây.
Nếu đích thực Lục Bắc Thần tới tham gia buổi đấu giá vậy tức là anh có đồ muốn đem ra đấu giá hay là cạnh tranh đấu giá? Mà thứ đồ ấy là gì?
La Trì càng nghĩ càng cảm thấy hay ho, thế là lòng ngập tràn mong đợi.
Ở vị trí trung tâm nhất thành phố, một tòa kiến trúc mang văn hóa Phật giáo cực kỳ nổi bật, người qua lại không ít nhưng bị chặn ngoài dây chăng của cảnh sát. Xe đi vào bãi đậu, La Trì nhìn kỹ lại, ôi chao, cả một bãi đậu xe rộng thế này mà cũng chật kín, xem ra người xuất hiện không ít.
Xe vừa đỗ yên, lập tức có người vận Âu phục, đi giày da bước tới, trông dáng vẻ có lẽ là nhân viên làm việc ở đây, chào hỏi cực kỳ cung kính: “Anh Lục!”
Lục Bắc Thần không dừng bước, bước vượt qua người đó, hờ hững hỏi: “Tới giờ chưa?”
“Anh đến vừa kịp lúc, còn khoảng nửa tiếng nữa là ‘Khuynh vũ’ xuất hiện, năm phút trước vừa bán thành công một sợi đài sen phỉ thúy bạch ngọc từ đầu thời nhà Thanh.” Người nhân viên đi theo bên cạnh Lục Bắc Thần, nhẹ nhàng nói: “Phòng nghỉ của anh đã được sắp xếp xong, tới giờ tôi lại sẽ thông báo cho anh, mời anh đi bên này.”
Bao nhiêu lần nằm mơ nhớ lại, anh đều nghĩ tới gương mặt đẫm lệ của cô.
Cô khóc lóc hỏi anh: Anh Vân Tiêu, chúng ta nhất định phải kết hôn sao?
Anh gạt nước mắt cho cô, nói với cô rằng: Chúng ta kết hôn rồi, anh sẽ chồng của em, em phải gọi anh là Vân Tiêu, biết không?
Có trời biết anh rất sợ cô mãi mãi chỉ coi mình là anh trai.
Sau này cô thật sự đã đổi xưng hô, không còn thân mật gọi anh là ‘anh Vân Tiêu’ nữa. Cô gọi anh là Vân Tiêu, cách gọi tiêu chuẩn của những đôi nam nữ yêu nhau. Anh phải vui mới đúng vì đã từng có lúc anh hoang tưởng cảnh cô gọi anh: Vân Tiêu, Vân Tiêu… Cái tên này bật ra từ miệng cô nhất định rất cảm động.
Thế mà anh phát hiện mình hụt hẫng.
Vì khi cái tên ‘Vân Tiêu’ này được gọi ra, anh nhìn thấy vẻ buồn bã trên gương mặt cô, cũng ngửi thấy mùi của giao dịch.
Từ anh Vân Tiêu tới Vân Tiêu giống như vẽ một ranh giới, một bên là con người tinh nghịch đã ra đi, một bên là cô bị u sầu vây bọc trong bất lực.
Anh không muốn nhìn thấy cô như vậy.
Nếu thật sự có thần linh tồn tại, anh tình nguyện trả bất kỳ giá nào để đổi lấy một Cố Sơ từng chạy quanh anh, luôn miệng gọi anh như thế.
Bây giờ, cô quay về rồi sao?
Là vì… Lục Bắc Thần?
Mặc dù đố kỵ nhưng anh cũng biết rõ, chỉ cần Cố Sơ tìm lại được con người khi trước của mình, thay đổi vì người đàn ông nào anh cũng chấp nhận.
Cố Sơ có chút ham mê, khi đã chìm vào ham mê tâm trạng của cô cũng thay đổi. Cô uống cocktail liên tục, còn chưa được mấy cốc đã say bét nhè nhưng cũng nói nhiều hơn ngày thường. Sau khi nghe Kiều Vân Tiêu nói xong, cô đặt cốc xuống, hai tay ôm mặt anh, cười khẽ: “Anh chính là anh Vân Tiêu của em mà, phải không?”
“Phải, anh đây.” Giọng Kiều Vân Tiêu hơi nghẹn lại nhưng có tiếng nhạc nên cũng chẳng nghe được gì. Anh giơ tay nắm lấy tay cô rồi siết chặt, không buông ra nữa, thở dài: “Thế nên có chuyện gì không vui em phải nói với anh. Nếu như hắn ta dám làm tổn thương em, anh nhất định sẽ không bỏ qua.”
“Không có.” Cố Sơ tươi cười rút tay về, xua tay về phía anh: “Em tốt lắm, thật đấy.”
Kiều Vân Tiêu còn định nói gì thì cô bắt đầu đẩy anh: “Này, anh không nhìn thấy có người quấy rầy Tiếu Tiếu à? Bây giờ cậu ấy là mỹ nhân tuyệt sắc rồi, một mình ngồi ở quán bar thu hút ong bướm lắm, mau ra đó đi, mau đi.”
Kiều Vân Tiêu quay đầu nhìn. Đúng là có một người đàn ông say rượu ngồi bên cạnh Tiếu Tiếu, hình như đang mời cô ấy uống rượu, nhưng rõ ràng Tiếu Tiếu không biết giải quyết mấy chuyện này cho lắm, hơi hiền quá. Thở dài một hơi, anh nói: “Anh hiểu rồi, Lăng Song gọi anh ra đây là để đuổi ong cho mấy cô phải không. Làm ơn đi, dù gì anh cũng là người đại diện doanh nghiệp, có thể sắp xếp một chức năng nào to tát hơn không?”
Nói thì nói vậy nhưng anh vẫn nghe theo chỉ thị của Cố Sơ, đứng dậy đi tới ‘cứu giá’.
Sau khi Kiều Vân Tiêu rời khỏi, Cố Sơ bê ly cocktail ngồi thẳng tới bên cạnh Lăng Song. Lăng Song nghiêng đầu dựa vào sofa, hơi say, liếc nhìn cô nhưng không nói gì. Ngược lại, Cố Sơ lên tiếng: “Hôm nay cậu rất lạ, nhớ năm xưa cậu không thể chịu nổi khi tôi hạnh phúc.”
“Năm xưa?” Lăng Song cười khẩy, uống rượu rồi nói: “Cố Sơ, chính cậu cướp mất hạnh phúc của tôi, còn không cho phép tôi đáp trả ư?”
~Hết chương 222~