Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 251 : Bí kíp quái dị
Ngày đăng: 01:48 30/04/20
Cố Sơ lấy đũa gắp một miếng thịt chiên, cắn một miếng nhỏ rồi lập tức sắc mặt càng trở nên khó coi. Cô thẳng thừng giậm chân. Lục Bắc Thần không hiểu cô bị làm sao, đang chuẩn bị cầm đũa lên gắp thịt ăn thì Cố Sơ đập mạnh lưng anh rồi nói: “Được rồi, anh đừng ăn nữa!”
Lục Bắc Thần nhìn cô, có phần ngạc nhiên.
“Tại anh về muộn thế này đấy. Đĩa thịt chiên này lúc mới làm ra cực kỳ ngon, bên ngoài cháy bên trong mềm. Giờ thì hay rồi, bên ngoài mềm nhũn cả, cả mùi vị của thịt cũng chẳng còn nóng sốt nữa, còn ăn thế nào được?” Đối với thứ gì cô cũng không quá cầu kỳ, ngoại trừ món ngon, hoặc có thể nói rằng duy nhất với đĩa thịt chiên này.
Lục Bắc Thần thấy cô giở tính tiểu thư ra, vừa tức vừa buồn cười. Anh lại cầm đũa lên gắp một miếng nếm thử: “Cũng được mà, đâu có thái quá như em nói.” Đúng là không còn lớp vỏ giòn như khi mới làm xong nhưng bên trong vẫn còn mềm. Nếu ra nhà hàng bên ngoài ăn, anh tuyệt đối sẽ không ăn nhưng đầu tiên vì đây là món Cố Sơ làm, thứ nữa giờ cô còn đang giận, có đánh chết anh cũng không thể nói là không ngon.
Ai ngờ, câu nói của anh càng chọc giận cô.
Cô thẳng thừng bê đĩa quay vào bếp, bĩu môi rút một chiếc túi giấy ra, đổ toàn bộ thịt chiên vào trong. Lục Bắc Thần đành vào theo, hỏi: “Vứt à?”
“Cho chó lang thang ăn!”
Lục Bắc Thần dở khóc dở cười, bước lên, nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau: “Một đĩa thịt chiên thôi mà, sao giận dỗi đến mức này? Vả lại, anh ăn thấy mùi vị vẫn còn ngon.”
“Vậy em hỏi anh, mùi vị anh vừa nếm với mấy lần trước em làm có gì khác nhau không?” Cô vừa nói vừa ra sức buộc chặt chiếc túi một cách hằn học.
Lục Bắc Thần ngẫm nghĩ: “Cũng na ná.”
“Na ná là không được!” Cố Sơ đặt chiếc túi thịt chiên vào trong tủ lạnh, xem ra đúng là định cho chó ăn thật rồi.
Lục Bắc Thần ù ù cạc cạc.
Cất thịt đi rồi, Cố Sơ quay người lại nhìn anh, trừng mắt, hai con ngươi như sắp phun ra lửa, gương mặt nhỏ cũng đỏ rực lên. Lục Bắc Thần là người thông minh dường nào, nhìn thấy cô như vậy biết là cô sắp giận dữ. Cô gái trước mắt này tuy đã trải qua nhiều biến cố gia đình, những ngày tháng ở Quỳnh Châu cũng đã ẩn nhẫn đi tính cách của mình nhưng không có nghĩa tính khí tiểu thư của cô hoàn toàn biến mất. Từ nhỏ đã được ăn sung mặc sướng, từ nhỏ đã đứng ở một vị trí cao hơn người, đây là những điều không thể xóa bỏ. Dù có trải qua bao nhiêu khó khăn, đau khổ thì những đặc tính này cũng sẽ như một dấu ấn ghi trên người cô. Có lẽ bình thường trông cô ôn hòa nhưng một khi trở nên ngang bướng, cũng không phải tất cả mọi người đều chịu nổi.
Thế là anh giành thế chủ động, một lần nữa ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về: “Được được được, lần sau anh sẽ làm cho em, ăn cơm đi đã.”
“Anh thì biết gì?” Cố Sơ càng nghĩ càng giận, ôm chặt lấy tay anh rồi ngoạm một miếng.
Cố Sơ biết phân biệt nặng nhẹ, không thể vì công việc mà ầm ĩ với anh. Cô ngẫm nghĩ: “Vậy em cũng không về nữa, em ở lại cùng phá án với anh.”
“Không được.” Lục Bắc Thần thẳng thừng cự tuyệt.
Cho dù không có ngày lễ Trung thu, anh cũng không định để cô tham gia, giờ vừa hay.
Cố Sơ nhìn anh khó hiểu: “Thế là ý gì?”
“Anh biết, anh nên cùng em quay về Quỳnh Châu giải thích với dì nhưng hiện tại vì có công việc không thể đi được nên chỉ còn cách để em về đó trước.” Lục Bắc Thần kéo cô qua, sau khi cô ngồi xuống bên cạnh, anh nhẹ nhàng nói: “Trung thu là tết đoàn viên, em về chơi với dì.”
“Nhưng chúng ta đều chịu trách nhiệm trong vụ án Bàng Thành cơ mà, anh bận chẳng phải em cũng bận sao?” Cô cực kỳ khó hiểu.
“Tạm thời một mình anh làm là được.” Lục Bắc Thần nói.
Cố Sơ ngước lên, định nói gì lại thôi.
“Anh hứa với em, bên này xong việc anh sẽ lập tức về Quỳnh Châu đón tết với em.” Anh đáp chắc chắn.
“Anh tưởng là đón năm mới à? Trung thu chỉ có một ngày thôi.” Cố Sơ nhíu mày.
Lục Bắc Thần tươi cười, giơ tay dãn hàng mi nhăn tít của cô ra: “Em có thể ở lại Quỳnh Châu thêm mấy hôm. Sau Trung thu là tới ngay Quốc khánh, nếu Trung thu anh chưa về kịp thì Quốc khánh chắc là có thể đón cùng em.”
Cố Sơ xòe ngón tay ra nhẩm tính: “Thế thì em sẽ ở lại Quỳnh Châu nhiều ngày lắm.”
“Ở với dì mấy hôm.” Lục Bắc Thần xoa đầu cô: “Tuy rằng thường ngày dì nói chuyện không dễ nghe lắm nhưng con người không xấu, bề ngoài hùng hổ ham của vậy thôi, thực chất rất quan tâm đến em.”
“Dĩ nhiên là em hiểu dì rồi.” Cố Sơ thở dài, nhìn anh, ánh mắt có thêm nhiều xúc cảm: “Chỉ là em cảm thấy anh kỳ lạ.”