Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 252 : Anh có thích trẻ con không?
Ngày đăng: 01:48 30/04/20
Lục Bắc Thần nghe được lời cô nói, ánh mắt mang theo ý cười: “Anh lạ chỗ nào chứ?”
Nếu nói cụ thể là lạ ở đâu thì Cố Sơ quả thật nhất thời không thể nói ra. Thật ra mâý ngày này cô đều đang nghĩ xem liệu Lục Bắc Thần có cùng cô quay về Quỳnh Châu hay không. Lời này cô chần chừ rất lâu vẫn không thể hỏi ra, hay chính vì sợ một câu nói của anh: Xin lỗi, anh không thể quay về cùng em. Vì thế, cô cũng đã nghĩ ra rất nhiều lý do khiến Lục Bắc Thần không thể cùng cô trở về. Hoặc là anh không muốn đối mặt với dì, hoặc là anh muốn quay về nước thăm người thân, nhưng sau khi tổng kết hàng ngàn hàng vạn lý do, cô cũng không thể ngờ anh lại lấy lý do công việc.
Tuy rằng có chút hụt hẫng nhưng cô tuyệt đối tin lời anh nói. Vụ án này trong chốc lát dính líu tới hai nạn nhân, hơn nữa còn chết rất thảm, thủ đoạn gây án của hung thủ cực kỳ tàn độc, lão luyện, chưa biết chừng người bị hại còn không chỉ là hai người họ. Còn chưa phá được án ngày nào thì hung thủ còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật ngày ấy, thế nên anh một lòng dồn tâm sức vào công việc cũng không có gì đáng trách. Nhưng cô cũng được coi là thành viên của tổ chuyên án, cũng có tư cách tham gia vụ án này, lúc này anh đề cập tới chuyện để cô về Quỳnh Châu trước, tuy rằng tết sắp tới, lời anh nói hợp tình hợp lý nhưng Cố Sơ cứ cảm thấy có điều bất ổn.
“Em cảm thấy hình như anh đang giấu em chuyện gì.” Cô chống cằm nhìn anh.
Lục Bắc Thần hơi nghiêng mặt, khóe môi vẫn giữ nguyên một nụ cười mỉm: “Giác quan thứ sáu của người phụ nữ đa phần do tình cảm tác động. Em ở bên cạnh anh phải học cách phân tích vấn đề bằng lý trí.”
“Trên đời này chuyện gì cũng phân tích bằng lý trí thì mệt lắm.” Cố Sơ lẩm bẩm.
Anh giơ tay kéo cô vào lòng, khẽ thở dài, thì thầm: “Được rồi, đừng giận dỗi trẻ con nữa. Trung thu này ngoan ngoãn về Quỳnh Châu đón tết. Với lại, anh cũng không để em nhàn rỗi đâu.”
“Anh có nhiệm vụ gì giao cho em sao?” Cố Sơ nghe xong lập tức có tinh thần trở lại.
“Nhiệm vụ quan trọng.” Lục Bắc Thần ra vẻ nghiêm túc.
Hai con mắt Cố Sơ sáng ngời, như được thay bằng hai viên kim cương vậy, tỏa sáng ra tận bên ngoài. Cô phấn khích hỏi: “Mau nói đi, mau nói đi, nhiệm vụ gì vậy?”
“Rất đơn giản, những tài liệu anh đưa em, em phải thuộc nằm lòng.” Lục Bắc Thần ung dung nói.
Tài liệu?
Cố Sơ ngẩn ra giây lát rồi lập tức nhớ ra, nghi ngờ hỏi: “Những tài liệu y học liên quan đến ngoại khoa thần kinh?”
Cô bước tới, nhẹ nhàng ôm chặt lấy anh từ phía sau.
Cô áp mặt lên lưng Lục Bắc Thần, hít hà mùi hương của anh qua lớp áo sơ mi.
“Ước gì anh có thể đón tết cùng em.” Cố Sơ làm nũng.
Cô không nghĩ tới món thịt chiên nữa. Lúc này ấy chuyện ấy đã tan thành mây khói, chỉ nghĩ tới chuyện sẽ chia cách với anh lâu như vậy, lòng cô lại hoang mang đến tắc nghẹn.
Tay Lục Bắc Thần còn ướt nước, bên cạnh lại không có khăn tay, anh đành để mặc cho cô ôm mình như vậy, nghiêng mặt an ủi cô: “Anh sẽ nhanh chóng làm xong mọi việc.”
Cố Sơ khẽ gật đầu sau lưng anh. Thật ra trong lòng cô hiểu rõ, làm pháp y không giống các ngành khác, tiến triển của vụ án không phải việc họ có thể quyết định. Thế nên thời gian của anh đa phần phải chạy theo vụ án, nếu không kịp quay về với cô cũng dễ hiểu thôi.
Cô đi theo anh xếp đĩa gọn gàng, đôi tay đẹp tuyệt vời. Lòng bàn tay rộng lớn, những ngón tay dài với từng khớp xương rõ ràng. Đôi tay này cầm dao giải phẫu, đôi tay này nói thay lời người chết. Cô thật sự muốn được nắm lấy nó đến trọn đời.
Trọn đời, một kỳ vọng đẹp biết bao.
“Bắc Thần.” Cô khẽ gọi tên anh.
Anh đáp lại.
“Anh có thích trẻ con không?” Cô hỏi một câu.
Trái tim nơi lồng ngực không ngừng đập thình thịch, một mặt cô mong đợi câu trả lời của anh, mặt khác lại sợ câu trả lời của anh…