Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 272 : Người xem mặt thứ ba
Ngày đăng: 01:48 30/04/20
Trên đường phố Quỳnh Châu diễn cảnh tượng anh đuổi tôi chạy.
Con phố không rộng lắm vo vụn hương hoa quế thơm nồng, bóng nắng loang lổ đong đưa giữa những tán lá rậm rạp, giữa những bước chân qua lại có thể là vội vã có thể là nhàn tản của khách bộ hành là Cố Tư, trên người mặc bộ đồ thể thao màu hồng nhạt, dưới chân đi đôi giày thể thao hình Kungfu Panda và một La Trì trong bộ áo sơ mi, quần Âu, cà vạt, giày da chỉnh tề, kẹp cà vạt ánh lên một sắc màu chói lọi dưới nắng vàng.
Cố Tư chạy phía trước, La Trì đuổi theo sau.
Cô gái giống như một chú thỏ hoảng hốt lẩn trốn giữa đám đông. Người đàn ông phía sau giống như gã thợ săn đang ‘truy sát’ con thỏ, chuẩn bị lột da ăn thịt.
Dĩ nhiên, đây chỉ là cảnh tượng trong mắt Cố Tư.
Người ngoài nhìn vào, khung cảnh này lại rất bắt mắt.
“Đừng chạy!” La Trì hoàn toàn phát huy tiềm năng truy bắt tội phạm đường phố, hét to lên sau lưng Cố Tư, chỉ còn thiếu đúng một câu: Còn chạy nữa tôi nổ súng đó!
Cố Tư vừa nghe thấy anh hét lên sau lưng, tâm trạng lập tức càng thêm căng thẳng, cô tự động mường tượng là hình ảnh anh rút súng nhằm vào mình. Nghĩ vậy, cô nhóc càng chạy cuống cuồng. La Trì thấy vậy sốt sắng, muốn đuổi theo nhanh hơn nữa, hiềm nỗi quá nhiều người vì muốn hóng chuyện mà dừng lại. Anh đành giương mắt nhìn bóng hình màu hồng nhạt kia linh hoạt lượn trái lượn phải giữa đám đông.
Tình thế cấp bách, anh quát lên với mọi người: “Cảnh sát làm nhiệm vụ, tránh ra!”
Câu này quả thật hữu dụng, những người tụ tập lại lần lượt né tránh.
La Trì phát huy sở trường chân dài, cuối cùng cũng đuổi kịp Cố Tư. Anh giơ tay ra một cái, chiếc mũ sau lưng áo cô đã bị anh túm chặt. Cố Tư kinh hoàng ra sức giãy giụa, nhưng La Trì rất khỏe, cô chỉ tốn công vô ích.
“Em chạy gì chứ?” La Trì thở hồng hộc.
Cố Tư cũng mệt đứt hơi: “Anh… Anh không đuổi tôi chạy làm gì?”
“Em không chạy anh đuổi làm gì?”
Cố Tư một tay vỗ ngực, một tay chỉ vào anh: “Anh… Anh…” Quả thật là sắp tắt thở, một câu cũng nói không trọn vẹn.
La Trì vẫn còn túm chặt cô, một tay chẹt ở eo. Anh là thành phần quay năm xoay vần với lũ tội phạm, chạy có một quãng thế này đối với anh mà nói chỉ là chuyện vặt. Anh nhanh chóng điều chỉnh lại hô hấp: “Còn chạy nữa hay không?”
“Thả… Thả tôi ra!” Cố Tư cúi xuống, giơ tay lau mồ hôi trên trán.
“Anh hỏi em đó, còn chạy nữa không?”
Cố Tư làm động tác xin hoãn, rồi ra sức xua tay. La Trì đứng nhìn cô từ trên xuống dưới. Cô nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ chỉ vào bàn tay anh vẫn còn đang giữ chặt mũ cô, chạy đến mức cổ họng bốc khói, bây giờ nửa câu cũng ngại nói. Cũng may là anh đuổi tới một con ngõ nhỏ ít người qua lại, nếu không Cố Tư sẽ nghĩ tới chuyện đào ba tấc đất để tự chôn mình.
La Trì đã buông tay.
Cô bỗng cảm thấy dễ thở hơn không ít. Cô đấm đấm đôi chân nhức mỏi sau đó đứng thẳng người dậy.
“Làm chuyện gì trái với lương tâm mà nhìn thấy anh phải chạy?” La Trì hỏi.
Cố Tư điều chỉnh lại nhịp thở, khoanh hai tay trước ngực, nhìn anh: “Tôi sợ bị ép cung!”
La Trì mơ hồ.
“Trải nghiệm lần trước bị anh nghiêm hình ép cung tôi vẫn còn nhớ lắm, lần này nhìn thấy anh dĩ nhiên là phải chạy rồi, không chạy chưa biết chừng anh bị anh bắt lại làm kẻ chết thay.” Cái miệng của Cố Tư không tha cho ai bao giờ.
La Trì nghe vậy rất vui: “Thái độ của cô bé này không thân thiện nhỉ.” Anh trước nay vẫn thẩm vấn rất văn minh.
Cố Tư hất cằm lên. Không thân thiện đấy, thích gì!
“Anh nghiêm hình ép cung em khi nào? Lần trước chẳng phải chính em hớn hở chạy tới đồn công an tự thú sao?” La Trì tỏ ra khó xử.
Cố Tư lườm nguýt: “Được rồi, được rồi, dù sao cũng rơi vào tay anh rồi, muốn chém muốn giết tùy anh.”
“Anh tìm em là muốn ôn chuyện cũ, giết em chém em để làm gì.” Anh dở khóc dở cười.
“Tìm tôi ôn chuyện cũ? Thôi đi, tôi đang yên đang lành ôn chuyện với cảnh sát làm gì? Một chút giao tình của chúng ta đã thanh toán sòng phẳng từ lần trước khi anh cùng tôi ngồi vòng xoay ngựa gỗ rồi dỗ tôi như dỗ con nít rồi.” Cố Tư sẽ nhớ mãi cái lần ở khu vui chơi đó. Cô cứ thế bị anh kéo lên vòng xoay ngựa gỗ, xung quanh là cả đám con nít dở dở ương ương. Cô cứ như một đứa ngốc xoay hết vòng này tới vòng khác giữa đám trẻ con.
La Trì vò đầu: “Chẳng phải anh muốn em vui sao?”
“Cảnh sát La, anh có thể đứng cách tôi năm cây số là tôi đã rất vui rồi.”
“Có phải em có hiểu lầm gì với anh không?”
“Phí lời, có ai từ sáng tới tối nhận được mấy cuộc điện thoại vô duyên vô cớ đó mà không hiểu lầm chứ? Anh nói coi, anh tới nhà dì tôi làm gì? Muốn bắt tôi mà lại tới làm phiền dì tôi là cớ làm sao?”
La Trì nghe xong càng không hiểu: “Anh bắt em làm gì?”
Cô không biết anh định làm gì, ngẫm nghĩ rồi đặt nó vào tay anh. Một giây sau, anh bắt đầu từ từ xé bỏ…
“Ấy, anh…”
“Em còn nhỏ, quen biết nhiều đàn ông ngoài xã hội như vậy không tốt.” Lục Bắc Thần nói rất tự nhiên: “Bác sỹ rồi luật sư, nghe danh thì có vẻ hào nhoáng, nhưng cũng có ối kẻ biến thái. Tin anh đi, anh nhìn người nhìn nội tâm.”
Cố Sơ mím môi, trừng mắt với anh.
Rất lâu sau cô mới nói: “Anh bỏ cuộc đi, em sẽ không quay lại Thượng Hải nữa đâu.” Nhớ lại chiếc khuyên tai của Lâm Gia Duyệt, lòng cô lại tắc nghẹn.
Ai ngờ, Lục Bắc Thần cười khẽ: “Không, em bắt buộc phải cùng anh quay về Thượng Hải.”
“Dì em không đồng ý cho em rời khỏi Quỳnh Châu.” Cố Sơ cố tình nói.
Lục Bắc Thần rướn môi lên: “Yên tâm, dì ấy sẽ đồng ý.”
Nghe câu này, Cố Sơ chết sững.
Con người Lục Bắc Thần trước nay nói gì đều có bảo đảm, nếu không chắc chắn, anh tuyệt đối không nói với vẻ thản nhiên như vậy. Nhưng cô hiểu tính của dì, trước nay nói một là một, hai là hai, về Quỳnh Châu phát triển là vấn đề dì nhắc suốt ngày, dì là người phản đối cô lên Thượng Hải nhất.
“Muốn biết nguyên nhân hả?” Lục Bắc Thần nhận ra sự nghi hoặc trong đôi mắt cô: “Sau này đừng giận dỗi vu vơ nữa, anh sẽ nói cho em biết.”
“Ai giận dỗi với anh? Theo như anh nói, em là người cướp khuyên tai của Lâm Gia Duyệt rồi cố tình để vào phòng nghỉ của anh, đúng không? Mục đích chỉ là để giận dỗi?” Cố Sơ bực bội.
Lục Bắc Thần kiên nhẫn đợi cô nói hết rồi khẽ đáp: “Về chuyện này, anh có thể giải thích.”
Cố Sơ trừng mắt, một tiếng hừ bật ra khỏi mũi.
“Lẽ nào em không muốn biết anh thuyết phục dì kiểu gì ư?” Lục Bắc Thần nhìn cô yêu chiều.
“Không muốn biết.” Cố Sơ còn lâu mới mắc lừa anh, cô vớ lấy túi xách định đi: “Em còn chưa định tha thứ cho anh đâu.”
Lục Bắc Thần đứng dậy định đuổi theo cô, di động chợt vang lên. Khi anh ngẩng lên, Cố Sơ đã chạy khá nhanh. Anh cũng không vội đuổi theo, Quỳnh Châu chỉ to hơn lòng bàn tay một chút, còn sợ không tìm được cô ư? Anh nhận máy, rồi lại rút vài tờ tiền để lên bàn.
Người phục vụ tới thu ngay lập tức.
“Nói đi.” Đối diện với người ở đầu kia điện thoại, Lục Bắc Thần không còn thân thiện nữa.
“Tôi toi rồi.” Giọng nói bên kia cực kỳ ủ ê.
Lục Bắc Thần nhíu mày: “Cái gì toi?”
“Hình như tôi đã phá hoại hết mọi chuyện rồi.” La Trì thở dài nặng nề.
“Ví dụ?” Lục Bắc Thần hỏi không mấy chú tâm. Anh đi ra khỏi quán café, ngó trái ngó phải, Cố Sơ đã biến mất dạng từ lâu. Anh thầm đoán, lúc này chắc chắn là cô về nhà.
Đầu kia, La Trì đau khổ tột cùng: “Ví dụ như tôi đã thành công trong việc khiến Cố Tư ghét tôi.”
“Cậu đã làm gì con bé rồi?” Lục Bắc Thần hỏi.
“Tôi đâu có làm gì đâu.”
“À, thế thì chẳng trách.”
“Tôi phải làm sao đây?” La Trì sắp khóc đến nơi.
Lục Bắc Thần cười: “Sốt ruột gì chứ? Cùng lắm lại làm thợ sửa ống nước lần nữa.”
“Chủ ý cậu đưa ra cứ kỳ quặc thế nào ấy.”
“Thực tế là tôi bảo cậu vào nhà lập tức làm việc chí ít có thể nâng cao kỳ vọng trong mắt dì.” Lục Bắc Thần nói: “Ba quân giao tranh phải đoạt soái trước, cậu lấy được ấn soái ở chỗ dì, những việc khác dễ thôi.”
“Bây giờ tôi bị Cố Tư sập cửa rồi, còn ấn soái cái nỗi gì?”
“Chỉ còn cách hy vọng vào tối nay thôi.”
“Tối nay?”
“Đúng, cùng tôi tới dự bữa cơm gia đình.”