Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc
Chương 273 : Thái độ xoay chuyển một cách khác lạ
Ngày đăng: 01:48 30/04/20
“Bữa tiệc gia đình’ là cụm từ rất ít khi xuất hiện trong cuộc sống của Cố Sơ.
Ở Quỳnh Châu, bình thường có chị họ về chơi chẳng qua cũng chỉ đôi ba người, lác đác vậy chẳng chống đỡ nổi từ ‘tiệc’, nhưng đa phần Cố Sơ cảm thấy, bỏ chữ ‘tiệc’ đi, người nhà cùng ngồi ăn cơm với nhau mới coi là hòa thuận. Khi trước, cho dù là nhà họ Cố vang bóng một thời cũng chưa dùng chữ ‘tiệc’ để hình dung một bữa cơm đoàn viên.
Nhà dì không lớn, là một căn nhà một phòng khách hai phòng ngủ rất truyền thống, kết cấu trong nhà cũng ngăn nắp, quy củ, nhưng được cái ba mặt thoáng mát nên dù là sáng hay trưa, hoặc tới khi mặt trời xế bóng ngả về Tây, ở trong căn nhà này vẫn có thể cảm nhận được phong cảnh từ khi mặt trời mọc tới khi mặt trời lặn. Từ lúc Cố Sơ hiểu chuyện đã biết dì vẫn luôn ở đây. Đây là căn nhà chú từng mua. Về sau chú kiếm được kha khá, cũng từng có ý định mua một căn nhà trên thành phố lớn như bố mẹ cô nhưng dì không đồng ý. Dì nói thích Quỳnh Châu nên thích cả ngôi nhà này.
Lại về sau, khi chú qua đời, sau khi tốt nghiệp Hứa Đồng cũng làm việc trên Bắc Kinh, nhà họ Cố xảy ra chuyện, mấy năm đầu cũng ảnh hưởng tới điều kiện sinh hoạt của dì. Dì không ít lần trách mắng cô: Mấy đứa chúng mày không đứa nào biết lo nghĩ, nhìn con cái nhà người ta kia kìa, kiếm được nhiều tiền không mua nhà cao cửa rộng cho bố mẹ thì cũng đưa bố mẹ đi du lịch nước ngoài. Chúng mày thì sao? Đứa thì mê tơi ở Bắc Kinh, bình thường gọi điện thoại cũng mất mặt, đứa thì công ăn việc làm tử tế còn chưa có, còn một đứa thì ham ăn ham uống, chỉ biết ngửa tay vòi tiền.
Mấy câu này trước đây Cố Sơ nghe không ít, nghe lần nào nhói lòng lần ấy.
Sau này ở Bắc Kinh, Hứa Đồng phát triển càng ngày càng tốt, cũng từng muốn đón dì lên Bắc Kinh nhưng dì sống chết không đồng ý, ầm ĩ nói: Gốc rễ của nhà chúng ta ở tại Quỳnh Châu, tao còn đi đâu được? Cái gã chết dẫm kia, mẹ mày còn chôn sau núi kia kìa, tao đi rồi ai chăm nom ông ấy?
Hứa Đồng lại định đổi cho dì một căn nhà lớn hơn ở Quỳnh Châu, quay mặt ra biển, lại bị dì quát nạt: Có chút tiền thì tiết kiệm lại, biết chưa? Mẹ thấy mày vốn là chưa từng nếm trải mùi vị thiếu tiền! Đừng tưởng có chút tiền ấy, có tâm tư đó chẳng bằng chuyên chú vào chuyện tìm chồng đi!
Thế là, rất nhiều năm sau, những lời oán thán của dì chuyển từ chuyện nhà cửa qua chuyện xem mặt. Nhưng khi thật sự đối mặt với chuyện này, thái độ của dì dường như lại không ‘ôn hòa’ như thế. Trước đây dì hay nói: Cứ có thằng nào chấp nhận được ba đứa chúng mày là tao cảm tạ trời đất rồi. Thế mà bây giờ đây, Thịnh Thiên Vỹ rõ ràng nhằm vào Hứa Đồng mà tới, dì lại không dễ dãi như thế.
Thịnh Thiên Vỹ tới sớm nhất, ăn mặc phải nói là tề chỉnh. Nếu chiếc cà vạt kia được đổi thành một chiếc nơ, sẽ khiến Cố Sơ liên tưởng tới dáng vẻ đi dự một dạ tiệc hoàng gia. Vì lần trước tới, anh ấy đã mang không ít quà cáp, nên lần này anh ấy ôm theo một bó cẩm chướng to đùng.
Cẩm chướng, hoa của tình mẹ, có ý kính trọng.
Tiếc là, dì không có phản ứng quá tích cực đối với thịnh tình này của Thịnh Thiên Vỹ, sau khi đón nhận, dì nói một câu: “Thế này là lãng phí tiền hoa rồi, hoa có đẹp mấy cắm mãi cắm mãi rồi cũng héo, chẳng bằng mua đồ ăn thức uống, cuối cùng vẫn vào được bụng mình.”
Lục Bắc Thần không hề tỏ ra bất mãn với thái độ hờ hững của cô, anh luôn mỉm cười, nuông chiều cho sự ‘bất kính’ của cô. Ngược lại, Hứa Đồng rất nhiệt tình: “Không ngờ anh cũng tới.”
Rõ ràng khóe môi Lục Bắc Thần cong lên, hơi cúi đầu chào Hứa Đồng. Khi quay sang Thịnh Thiên Vỹ, nụ cười lập tức lan vào tận ánh mắt. Anh chậm rãi bước lên, giơ tay về phía anh ấy: “Tổng giám đốc Thịnh, đã lâu không gặp.”
Biểu cảm của Thịnh Thiên Vỹ cũng chuyển từ ngạc nhiên sang ôn hào từ lâu, chủ động bắt tay với Lục Bắc Thần, cười thoải mái: “Thật không ngờ có thể gặp được cậu ở đây, chúng ta cũng đã lâu không gặp rồi, có thể là…” Anh ấy hơi suy nghĩ giây lát: “Hai, ba năm rồi nhỉ?”
Lục Bắc Thần cười nhẹ nhàng: “Hai năm trước, ở Mỹ.”
Lúc đó anh nhận lời FBI, giải quyết một vụ án, vừa hay Niên Bách Ngạn cũng có một buổi gặp mặt ở Mỹ, đó là lần đầu tiên Lục Bắc Thần gặp anh ta. Mấy năm nay, mọi người đều biết tin tức của nhau, nhưng thật sự công khai trò chuyện ăn uống thì vẫn chỉ có lần duy nhất đó mà thôi.
“Đúng đúng đúng, là hai năm trước.” Thịnh Thiên Vỹ cười ha ha: “Cậu là người có tiếng tăm, muốn gặp cậu một lần rất khó khăn.”
“Tổng giám đốc Thịnh quá khen rồi.”
Sầm Vân thấy hai người họ nói chuyện, tỏ ra kinh ngạc: “Hai người quen biết?”
“Bình thường mỗi người một ngả nhưng tuyệt đối là những người bạn có thể nói chuyện được, vừa gặp đã thân.” Thịnh Thiên Vỹ vô cùng rộng rãi, thẳng thừng khoác tay lên vai Lục Bắc Thần.
Cố Sơ đứng bên nhìn thấy mà tim đập chân run. Cô biết tật xấu của Lục Bắc Thần, ghét nhất là người khác động tay động chân với anh. Lần trước La Trì cũng bá vai như vậy, kết quả bị anh hất ra không chút khách khí, nói với La Trì: Tôi không có hứng thú với người cùng giới.