Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 279 : Cưới vợ nên cưới gái họ Cố, lấy chồng nên lấy Lục Bắc Thần

Ngày đăng: 01:49 30/04/20


Đây đáng nhẽ là một thông tin gây chấn động, tiếc là Cố Sơ dưới tác dụng của hơi men còn sót lại tư duy đã không còn rõ ràng nữa. Trong bóng tối, giọng nói của Lục Bắc Thần trầm ấm, như mơ như thật. Cô càng muốn mở mắt hỏi cho rõ ràng nhưng dường như đã làm được rồi lại cảm thấy cái miệng không còn được linh hoạt.



Cô nghĩ mình như bị bóng đè, ngủ mà như tỉnh, tỉnh rồi lại cảm thấy xung quanh như có ma quỷ, khó phân biệt, nhúc nhích cũng không nổi.



“Dĩ nhiên, sau này em muốn ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu cũng có thể. Yên tâm, anh sẽ sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện.”



Trong mơ hồ, hình như cô lại nghe thấy sự kiên định này của anh.



Đi học…



Lúc nửa tỉnh nửa mơ, dường như Cố Sơ lại quay trở về năm 2000. Ngày ấy tiết trời rất đẹp, những lá ngọc lan xanh biếc nhẹ nhàng đung đưa trong làn gió thu dễ chịu. Chàng trai tay cầm trái bóng rổ dáng vẻ dù nhíu mày vẫn rất đẹp trai, nói với cô: Thật là quái đản!



Trước khi vào mùa thu năm 2001, cô và anh bước qua một quãng thời gian hỗn độn không rõ ràng. Nhưng sau này cô mới biết, người mơ hồ chỉ có mình cô mà thôi, thì ra anh vẫn luôn biết rõ mình muốn gì.



Tháng 4 năm 2002, cả khoảng trời rợp bóng hoa xuân. Tất cả mọi người đều nói tháng sinh của cô rất đẹp, mở đầu một năm, bừng bừng sức sống. Cô tin vậy, vì cũng chính vào năm đó, anh đã đứng trước mặt tất cả các bạn học, nói với cô: Coi anh là quà sinh nhật đem tặng cho em, có được không?



Sinh nhật của cô, anh luôn nhớ rất kỹ. Quà anh tặng trước đều chẳng bằng được các cậu ấm con chú con bác, nhưng cô rất thích. Cô thầm thề trong lòng, mỗi năm tới ngày sinh nhật anh, cô cũng phải ở bên cạnh anh.



25/10, sinh nhật anh… Cô cười nói với anh: Em thà anh làm Song Tử biến thái hoặc là Xử Nữ sạch sẽ thành nghiện cũng còn hơn Thiên Yết thâm hiểm, hắc ám. Anh tươi cười ôm cô vào lòng: Nếu có thể lựa chọn, anh tình nguyện là một con dê trắng ngốc nghếch như em.



Thật ra điểm xấu của đàn ông rất mê người, cô nói vậy. Đó cũng là những gì cô nghĩ trong lòng. Bố hay cười cô từ sáng tới tối sống vô tâm vô tính, sau này lấy chồng chắc chắn phải tìm một người đàn ông có thể vì mình mà lo nát trái tim. Người ấy hơn cô mấy tuổi, nhiều kinh nghiệm sống hơn cô, rồi lại trở thành ‘ông cụ già’ trong mặt cô.



Cô nói những lời trong lòng ấy cho anh nghe, anh chỉ mỉm cười yên lặng lắng nghe. Nhưng lúc đó cô nhìn rất rõ ràng, anh cười đấy nhưng đôi mắt lại hướng về xa xăm. Cô nhìn theo ánh mắt anh, lại chỉ thấy một phiến lá bị gió thổi bay lên. Rồi khi quay lại nhìn anh, anh giống như đang nhìn vượt qua khỏi phiến lá kia, hướng về phía ánh đèn ấm áp tỏa ra từ từng khung cửa sổ đối diện trường học.



Đôi mắt anh giống như chất chứa rất nhiều tâm sự, những chuyện cô không biết.



Đi học… tới trường, là gặp gỡ, cũng là ly biệt.



Cố Sơ níu chặt lấy một góc chăn, lẩm bẩm.



Thế còn anh thì sao? Cô hỏi người đàn ông bên cạnh trong mơ.
Cố Tư viết từng chữ rõ ràng, Cố Sơ đọc mà sửng sốt.



Thì ra cô lại trở nên ‘không biết xấu hổ’ như vậy, lại dám, ‘phóng đãng’ với người đàn ông này ngay trước mắt em gái?



Tiếng nước trong nhà vệ sinh vẫn chảy.



Chắc chắn là anh cũng đã đọc mẩu giấy này. Cố Sơ nghĩ vậy, bèn thu nó lại, vo chặt.



Cố Sơ giơ tay lên, mẩu giấy trong tay rơi chuẩn xác vào thùng rác. Cô nhặt chiếc áo vest trên sofa lên, nhìn hồi lâu, nghĩ bụng nếu ném qua cửa sổ liệu có thỏa được cơn bức xúc trong lòng?



Nhưng nghĩ bụng cô lại thấy lãng phí. Đa phần quần áo của anh là đặt riêng. Một bộ quần áo thế này giá trị cực kỳ, bay ra ngoài lại hời cho người dưng.



Nghĩ vậy, cô khoác lên người. Anh cao lớn, cô khá nhỏ bé, mặc lên người như vậy trông như áo tuồng, cô khẽ khàng tung tay áo, cô sắp thành ả đào rồi.



Đang nghĩ hay là lăn vài vòng dưới nền nhà thì di động vang lên.



Là di động của Lục Bắc Thần, nhạc chuông cũng khô khan như tính cách của anh. Cố Sơ ngồi bên bàn uống nước, cầm di động của anh lên. Trên màn hình nhấp nháy một cái tên mà cô không hề lạ lẫm.



Có nhận hay không?



Ngồi chống hông suy nghĩ rất lâu, tiếng chuông cũng vang lên khá lâu. Cuối cùng cô quát to một tiếng về phía nhà vệ sinh: “Lục Bắc Thần, điện thoại của anh!”



Chắc vì tiếng nước quá lớn, người bên trong không nghe thấy.



Cố Sơ cầm di động trong tay, đi qua đi lại sau đó ngang bước nhận điện thoại.



“Anh còn suy nghĩ tới lúc nào nữa? Còn không tới, bác sỹ Smith sắp về nước rồi!”



Cố Sơ sững người…