Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 280 : Không thể hận, không thể không hận

Ngày đăng: 01:49 30/04/20


Nếu có thể khiến em hết giận thì em có thể tùy ý lộn 360 độ cũng được…Rất nhiều lúc, Cố Sơ chẳng thể hiểu rõ cảm giác của mình đối với Lâm Gia Duyệt. Hận cô ta? Ngẫm kỹ lại thật ra cô ta chưa đủ để hận. Không hận cô ta? Cô ta lại hay như cái bóng xuất hiện trong cuộc sống của cô. Sau khi chuyện chiếc khuyên tai xảy ra, không phải Cố Sư chưa từng ngứa chân răng nhưng phần nhiều là oán trách Lục Bắc Thần.



Cô ta vẫn còn gọi điện cho Lục Bắc Thần, giống như bây giờ, nói những chuyện chỉ hai người họ mới hiểu. Cô đặt điện thoại bên tai rất lâu, nhất thời cũng không biết nên lên tiếng thế nào.



“Em biết anh sẽ chê em lo chuyện bao đồng, nhưng cho dù bây giờ anh vẫn còn trách em thì em cũng quyết phải lo chuyện này, anh bắt buộc phải cho bác sỹ Smith một câu trả lời.”



Đây là một thái độ cứng rắn Cố Sơ chưa từng thấy của Lâm Gia Duyệt. Xóa bỏ những hiểu biết cảm tính về cô ta, lý trí dần dần nhảy ra khỏi não bộ. Có thể khiến thái độ của Lâm Gia Duyệt thay đổi lớn chắc chắn chỉ có chuyện của Lục Bắc Thần. Vậy thì rốt cuộc Lục Bắc Thần đã giấu cô chuyện gì?



Cô lại nhớ cái tên Smith này. Lúc ấy Lục Bắc Thần nói với cô, đó là bác sỹ của bố anh… bác sỹ của bố, cần Lục Bắc Thần đưa ra quyết định gì? Lục Môn có con trưởng, một khi thật sự dính dáng tới các bậc trưởng bối của Lục Môn, có tới lượt Lục Bắc Thần quyết định hay không?



“Alô? Anh có đang nghe không?”



Cố Sơ không thể không lên tiếng: “Tôi đang nghe.”



Đầu kia sững sờ.



“Xin lỗi, anh ấy đang tắm.” Cố Sơ không có ý cố tình khoe mẽ hay thái độ trả thù, đả kích, cô chỉ nói sự thật mà thôi. Đương nhiên chưa được Lục Bắc Thần cho phép đã nhận điện thoại của anh đích thực là không thỏa đáng, nhưng giờ phút này đây cô cũng không cần tỏ ra hối lỗi trước mặt Lâm Gia Duyệt.



Lâm Gia Duyệt nhanh chóng nhã nhặn trở lại: “Nếu bây giờ anh ấy không có thời gian nghe thì tôi sẽ gọi lại sau.”



“Được.”



Di động vừa định bỏ khỏi tai thì cô lại nghe thấy Lâm Gia Duyệt gọi tên mình ở đầu kia, rất khẽ nhưng vẫn lọt vào tai Cố Sơ. Cô một lần nữa áp di động lên tai: “Hử?”



“Tối đó đúng là tôi ở phòng thực nghiệm.” Lâm Gia Duyệt chủ động nhắc lại chuyện hôm đó.



Cố Sơ hơi ngẩn ra, lại dựa vào sofa, cuộn hai chân lên. Chiếc áo vest trên người rất rộng, chỉ cần khẽ động đậy là mùi hương của anh tỏa ra, ngập đầy mũi một cảm giác trong lành: “Oh.”
Nhưng cô loáng thoáng lại cảm thấy câu này quen tai, có một chút ký ức lan ra. Tối qua hình như cô đã nói không ít, cái gì đi học, rồi cái gì lấy chồng…



“Đói chưa?” Lục Bắc Thần thấy vẻ mặt cô mơ màng, không nhịn được phì cười: “Anh nấu gì cho em ăn.”



Cố Sơ vẫn còn đang hỗn độn, anh đã đứng dậy đi vào nhà bếp.



Một lát sau, cô mới bò dậy khỏi sofa, lảo đảo đi tới trước cửa bếp. Bóng hình Lục Bắc Thần trong nắng trông như thực như mơ. Có lẽ vì cái áo sơ mi quá trắng, cô bỗng thấy chói cả mắt.



Anh đang đun nước, bên cạnh có mỳ.



Thấy cô tới, anh nói: “Đi dép vào.”



Cô không muốn đi chân trần cùng anh nấu cơm nên xoay người đi dép lê rồi quay lại, đứng dựa bên khung cửa. Lục Bắc Thần quay đầu liếc cô một cái, thấy cô đã đi dép nên không nói thêm gì nữa. Anh mở tủ lạnh ra, lần lượt lấy ra những loại rau có thể sử dụng.



Cố Sơ nhìn một lát rồi nói: “Tối qua… anh nhắc tới chuyện đi học đúng không?”



“Xem ra em vẫn chưa mất trí nhớ hẳn.”



Cố Sơ hơi sững sờ: “Thật sự là đi học ư?”



“Chẳng lẽ em tốt nghiệp rồi?” Lục Bắc Thần hỏi ngược lại, đồng thời đập vỡ một quả trứng gà. Lòng đỏ vàng ruộm lẫn với lòng trắng trứng rơi xuống chiếc bát sứ trắng. Anh lại dùng đũa chia tách lòng trắng và lòng đỏ rất gọn gàng, đổ lòng đỏ vào một chiếc bát khác để chuẩn bị dùng.



Lúc này Cố Sơ mới nhận ra vốn không phải mơ. Cô rảo bước tới trước, đi qua đi lại theo bước chân anh.



“Anh đã giúp em làm xong thủ tục ở đại học A rồi. Thành tích của em trước giờ rất khá, chỉ còn một năm thì quá đáng tiếc, kiểu gì cũng phải tốt nghiệp.” Lục Bắc Thần rửa sạch rau, con dao thái đồ sống được anh sử dụng rất vững vàng, ngón tay gầy thanh tú, linh hoạt…