Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 291 : Đã nhớ nhung

Ngày đăng: 01:49 30/04/20


Khi về tới nhà Tây, trời đã nhá nhem tối.



Thím Từ đã tới từ sớm, mua khoai từ và ngó sen tươi ngon, định nấu canh. Thấy cả hai người cùng vào cửa, thím ấy cười lớn, bước tới nói: “Cậu Lục, cô Lục đã về. Cơm nước đã chuẩn bị xong cả rồi, bưng ra ngay đây ạ.”



Cố Sơ chẳng còn tâm trạng so đo cách xưng hô của thím Từ, mà Lục Bắc Thần cũng không có ý sửa chữa suy nghĩ của thím ấy. Thím Từ thấy sắc mặt Cố Sơ không tốt bèn hạ giọng hỏi Lục Bắc Thần: “Cô Lục không sao chứ ạ? Sao sắc mặt cứ là lạ?”



“Không có gì đâu.” Lục Bắc Thần dặn dò thím ấy canh buổi tối vẫn nên làm vị ngọt đậm một chút.



Thím Từ gật đầu lia lịa.



Di động vang lên, Lục Bắc Thần nhận máy.



Cố Sơ dỏng tai lên nghe, vẫn là cuộc gọi đường dài. Sau khi cuộc gọi kết thúc, Lục Bắc Thần nắm lấy tay cô, nghiêm túc nói: “Sơ Sơ, chiều mai Chloe sẽ tới được Thượng Hải, cậu ấy sẽ nhanh chóng tra ra tin tức của Tiếu Tiếu. Khoảng thời gian anh không ở Thượng Hải, em có bất kỳ manh mối nào đều có thể nói với Chloe, cậu ấy có số di động của em, tới Thượng Hải sẽ liên lạc với em.”



“Ngày mai là tới được ư?” Cố Sơ như gặp được cứu tinh, không ngờ đối phương lại nhanh nhẹn như vậy.



“Chloe đã ở trên máy bay rồi.” Lục Bắc Thần nói: “Ban nãy là trợ lý của cậu ấy gọi tới, lát nữa sẽ gửi tới thông tin chuyến bay.”



“Cảm ơn anh, Bắc Thần.” Cố Sơ tựa vào lòng anh.



Lục Bắc Thần ôm lấy cô, nhẹ nhàng nói: “Phía cảnh sát có cách tìm người của cảnh sát, Chloe sẽ có cách của riêng cậu ấy. Tin anh đi, Tiếu Tiếu nhất định không sao đâu.”



Cố Sơ gật đầu thật mạnh.



Lúc thím Từ nấu cơm trong bếp, Lục Bắc Thần đi vào, thấp giọng nói: “Sắp tới tôi không ở Thượng Hải, phiền thím chăm sóc thật tốt cho cô ấy.”



“Cậu Lục, cậu yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc chu đáo cho cô ấy. Tôi bảo đảm cô ấy sẽ béo trắng ra thì thôi.” Thím Từ túm lấy vạt tạp dề, lau tay, bỗng thấy Lục Bắc Thần nhíu mày, lập tức ý thức được hành vi của mình không ổn bèn đi tới bên bệ bếp, rửa sạch tay rồi cười trừ: “Cậu Lục, cậu thương cô ấy thật đấy.”



“Bình thường Sơ Sơ yêu cầu khá khắt với mấy món ăn. Thím Từ, thím chú ý một chút.” Lục Bắc Thần nói giọng khá nghiêm túc.



“Vâng, vâng, vâng, cậu yên tâm.” Thím Từ cũng biết ban nãy hơi mất vệ sinh.



Lục Bắc Thần không nói thêm nữa, quay người đi ra khỏi bếp.



Khi ăn cơm tối xong đã là tám giờ.



Cố Sơ tắm rửa qua loa, sau khi ra ngoài thì thấy Lục Bắc Thần đang nhận điện thoại, đại khái có lẽ là mọi người bên phía Bắc Kinh. Cô nhìn giờ rồi khẽ thở dài. Nếu hôm nay cô không tới phòng thực nghiệm tìm anh, giờ này anh đã ở trên máy bay lâu rồi. Cả một đoàn người thiếu mỗi mình anh, chẳng biết người ta sẽ nghĩ gì.
Nước mắt thấm qua lớp vải.



“Đừng khóc, xinh đẹp thế này mà khóc thì thật đáng tiếc.”



Nước mắt của Tiêu Tiếu Tiếu không thể ngừng lại.



“Tao bảo mày đừng có khóc! Không được khóc!” Đối phương bóp chặt cổ cô.



Tiêu Tiếu Tiếu bỗng chốc thở không nổi, máu trào ngược lên. Cô muốn há miệng ra thở nhưng lại bị dán chặt băng dính. Đúng lúc cô tưởng rằng lần này sẽ đi chầu Diêm Vương thì kẻ đó lại buông tay. Không khí quay trở lại, Tiêu Tiếu Tiếu ra sức hớp lấy hớp để.



“Nếu không phải vì mày xinh như vậy, tao đã giết mày lâu rồi, con đàn bà nhiều chuyện!” So với câu trước có phần dịu dàng, câu sau đã cao giọng, ngay sau đó kẻ ấy giơ tay, tát thẳng một cái lên mặt Tiêu Tiếu Tiếu.



Gò má Tiêu Tiếu Tiếu bỏng rát, cô cắn chặt răng, lần này không lên tiếng nữa.



“Sao không kêu nữa?” Kẻ kia cất giọng ghê rợn.



Tiêu Tiếu Tiếu cắn chặt răng.



“Haiz, tao vẫn thích mày kêu hơn, nhất là nghe tiếng kêu của một con đàn bà xinh đẹp…” Kẻ đó đưa tay tới, cười ghê tởm: “Không sao, tao sẽ bắt mày kêu.”



Da đầu Tiêu Tiếu Tiêu căng ra, ý thức được đối phương định làm gì, cô bắt đầu vùng vẫy, từ khoang mũi bật ra những tiếng gào điên cuồng.



Kẻ đó cười chói tai, giọng nói qua máy biến thanh gần như có thể chọc thủng màng nhĩ.



“Chúng mày thẩm mỹ để bản thân đẹp như thế này chẳng phải để quyến rũ đàn ông sao?” Kẻ đó thô lỗ kéo váy của Tiêu Tiếu Tiếu ra. Một hơi thở u ám phả vào mặt: “Tao để cho mày được toại nguyện.”



Tiêu Tiếu Tiếu nghe thấy tiếng kẻ đó kéo khóa quần, cô hoảng sợ hét ầm lên.



Trong bóng tối, kẻ đó xé rách quần áo của Tiêu Tiếu Tiếu.



Chẳng mấy chốc, Tiêu Tiếu Tiếu liền cảm nhận được một nỗi đau thấu tim từ giữa chân truyền tới. Cô cuộn chặt tay lại, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, nước mắt tý tách rơi xuống.



Kẻ đó cười ghê rợn trên cơ thể cô, thậm chí một lần nữa bóp chặt cổ cô, sức mạnh mỗi lúc một lớn.



Cuối cùng cơ thể Tiêu Tiếu Tiếu không chống chọi nổi, ngất lịm đi…