Bảy Năm Vẫn Ngoảnh Về Phương Bắc

Chương 292 : Do anh Lục dặn dò

Ngày đăng: 01:49 30/04/20


Khi Cố Sơ bừng tỉnh khỏi cơn mơ, trời đã sáng rõ.



Bên cạnh không có ai.



Lục Bắc Thần đi từ khi nào cô hoàn toàn không hay biết.



Chuyến bay sớm nhất tới Bắc Kinh, nhà Tây lại cách sân bay khá xa, có lẽ anh dậy rất sớm.



Ánh sáng trong phòng ngủ khá tối, Cố Sơ bước chân trần xuống giường, mở rèm cửa ra. Ngàn vạn tia nắng mùa thu chen nhau rọi vào, làm ấm cả gò má. Cô đứng lặng trước cửa sổ rất lâu, nét mặt mơ màng.



Cơn ác mộng tối qua máu me be bét.



Là Tiếu Tiếu đang cầu cứu cô. Khắp người cậu ấy toàn là máu. Cậu ấy khó nhọc bò tới, giơ tay lên hét to với cô: Cố Sơ, cứu tớ với… Cứu tớ…



Gió thổi qua, lá ngô đồng đung đưa, có những gân lá úa vàng rõ ràng đang trong thời kỳ thay lá. Có mấy chú chim vỗ cánh bay, đậu trên bậu cửa sổ, ríu rít kêu rất vui vẻ. Lúc ấy sự chú ý của Cố Sơ mới được kéo lại. Cô nhìn giờ mới chợt nhận ra đã sắp trưa.



Trên đầu giường có mảnh giấy nhớ của Lục Bắc Thần để lại.



Nét chữ cứng cáp, mạnh mẽ: Trời tối đừng ra khỏi nhà, có việc gì thì gọi cho anh.



Giọng điệu hệt như phụ huynh.



Cố Sơ cất mấu giấy đi rồi lại gọi điện thoại nói buổi trưa thím Từ không cần đến. Cô làm vệ sinh cá nhân qua loa rồi ăn đại món gì đó cho no bụng. Qua trưa, cô liền ra khỏi nhà.



Trước khi đi, ý của Lục Bắc Thần là sau khi Chloe hạ cánh sẽ trực tiếp tới tìm cô. Nhưng cô cảm thấy đối phương đang giúp mình, không tới tận sân bay đón rõ ràng không có thành ý.



Ra khỏi nhà, gió thu hơi se lạnh, không khí lạnh di chuyển vòng quanh Thượng Hải mấy ngày. Mặc dù ánh nắng vẫn rực rỡ nhưng gặp gió vẫn nên mặc ấm một chút là hơn.



Cô kéo khít áo khoác len trên người lại. Vừa bước ra khỏi cửa lớn, một chiếc xe thương vụ màu đen như một bóng ma từ từ dừng lại bên cạnh cô. Cố Sơ ngẩn người, vừa định nhắc chủ xe chỗ này là nhà riêng, không được đỗ xe thì thấy cửa xe mở ra, có người bước xuống.



Một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, sơ mi trắng và bộ vest đen, cùng một màu sắc, cùng một kiểu dáng mặc trên những người khác nhau cũng tạo ra những hiệu quả khác nhau. Khi khoác lên người Lục Bắc Thần thì tuyệt đẹp, mặc lên người ông chú này lại chẳng toát lên được vẻ uy nghiêm, tuấn tú, có lẽ vì đối phương hơi lộ bụng bia?




Người đàn ông cười ha ha, không tỏ ý kiến.



“Nhưng bây giờ tôi phải đi đón người, anh cứ ra giá luôn đi.” Cô sợ Chloe đi mất.



Người đàn ông đánh mất nhìn lên tấm biển, tươi cười rồi lập tức rút tấm biển đi, thuần thục tháo quả bóng bay ra, ném tấm biển vào trong thùng rác.



“Này!” Cố Sơ bước lên ngăn cản: “Anh hơi quá đáng rồi đấy? Đâu phải tôi không đền quần áo cho anh?”



“Tôi!” Người đàn ông chỉ vào mũi mình, rồi lại chỉ vào tấm biển trong thùng rác.



Cố Sơ ngẩn người: “Chloe?”



Người đàn ông chào cô bằng một nghi thức rất cung đình phương Tây: “Chính là tôi.”



Cố Sơ thật chỉ muốn đào hố chui xuống ngay lập tức. Cô đang định xin lỗi để gây ấn tượng tốt cho đối phương thì đã thấy mấy cô gái xung quanh đang nháy mắt với anh ta. Anh ta huýt sáo đáp trả.



Cô lườm nguýt, khi lên tiếng giọng nói đã lạnh đạm: “Vậy thưa anh Chloe, chúng ta đi thôi.”



“Giờ tôi thế này làm sao ra ngoài được?” Chloe chìa chiếc áo sơ mi trên người ra.



“Có xe mà, sẽ không bắt anh len tàu điện ngầm hoặc xe buýt đâu. Thế nên người khác sẽ không nhìn thấy diện mạo thê thảm của anh.”



“Ra ngoài hình tượng rất quan trọng.” Nói rồi, Chloe quay người đi về phía cửa hàng quần áo bên cạnh, một tay kéo hành lý, một tay vẫn còn cầm quả bóng bay thỏ hồng.



Chloe mang một vẻ đẹp trai của con lai, cộng thêm một chiều cao như người mẫu, dọc đường đi anh ta khiến ông ít cô gái đảo điên. Cố Sơ vẫn còn canh cánh chuyện của Tiêu Tiếu, bèn rảo bước lên trước, nói: “Anh Chloe, lẽ nào anh không mang theo quần áo để thay ư?”



“Có mang nhưng bỏ ra bất tiện lắm.” Chloe đã đi vào trong cửa hàng.



Nhân viên rất nhiệt tình, chẳng biết vì chiếc đồng hồ và chiếc vali hàng hiệu trên tay anh ta hay vì diện mạo của anh ta nữa…